TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1799

ông Năm đầy ngờ vực, anh biết ánh mắt ấy sẽ có những giọt nước mắt lăn
tròn vì xúc động.
Ngọc Nhi đang ôm quan tài của dì Nương, cô khóc rưng rức, tay cô đang
nâng di ảnh của dì Nương. Giọng cô lạc đi:
- Ngoại ơi! Sao ngoại bỏ con ra đi, trên thế gian này một mình con đơn côi
cô độc, con phải sống như thế nào đây.
Lâm và ông Năm bước đến bên cạnh Ngọc Nhi. Vừa trông thấy cô, mắt
ông Năm đã nhòa đi, tay ông đưa ra một cách vô thức, đôi bàn tay nhăn
nheo run rẩy hẳn lên.
Ngọc Nhi quay sang nhìn hai người. Cô ngạc nhiên vì sự có mặt của ông
Năm.
Lâm đưa tay chỉ ông Năm, nhìn Ngọc Nhi hỏi:
- Em có nghe ngoại em nhắc đến những người thân của ba em không?
Ngọc Nhi lắc đầu, trong tiềm thức của cô hình bóng người cha không hề
hiện hữu. Cô không biết hình dáng ấy ra sao, dù chỉ nhìn qua hình ảnh.
- Ngoại em có nói rằng ba em là người trong thị trấn này, nhưng từ ngày
xảy ra thảm cảnh đau lòng của ba mẹ em, ông ngoại em đã đuổi gia đình
của ba em đi biệt xứ rồi.
Lâm nhìn Ngọc Nhi thăm dò ý kiến của cô:
- Em có muốn gặp lại người thân của ba em không?
Ánh mắt Ngọc Nhi vụt sáng, khuôn mặt cô hớn hở lên:
- Thật không anh? Em còn gặp lại người thân của ba em sao?
- Đúng vậy! Ông nội của em đang đứng trước mặt em kìa.
Lời nói của Lâm đã xoáy vào tim Ngọc Nhi, những giọt nước mắt của cô
trào ra trong sự xúc động tột cùng… Cô đưa mắt nhìn ông Năm trong lớp lệ
sương mờ. Hai tay, ông Năm đưa ra chờ đón đứa cháu thân thương mà bao
nhiêu năm nay ông chưa hề biết mặt.
Ông lặng người đi không nói lên lời nào, chỉ lắp bắp:
- Ôi… Cháu của tôi…
Ngọc Nhi khóc trong hạnh phúc. Cô thật không ngờ ngày hôm nay đem đến
một mất mát lớn trong đời cô nhưng bù lại đã cho cô gặp lại người thân của
ba cô. Niềm đau thương rồi sẽ lắng đọng để hạnh phúc mỉm cười với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.