TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 1800

Cơn xúc động vừa đi qua, ông Năm đưa mắt nhìn Ngọc Nhi thật lâu, như
đang tìm kiếm những nét thân quen của người con vắng số của ông.
- Ông nội có di ảnh của ba con không?
Tiếng Ngọc Nhi thỏ thẻ bên tai ông, tội nghiệp cho ông khi nhìn thấy ánh
mắt thất vọng của Ngọc Nhi:
- Ngày xưa nhà nội nghèo lắm, cơm không đủ ăn chứ làm gì có tiền đi chụp
ảnh.
- Tại sao đến bây giờ ông nội mới đến tìm con? Hiện tại ông nội đang sống
với ai và ở đâu?
Ông Năm cười buồn, khuôn mặt của ông có nhiều nếp nhăn giờ trông càng
thảm não hơn, những nếp nhăn như xích lại gần hơn. Càng nhìn ông như
càng già đi thêm nhiều.
- Đã bao nhiêu năm nay ông chờ đợi ngày này. Làm sao ông biết con ở đâu
mà tìm? Phương trời xa cách ông là ông nội của con nhưng đến bây giờ
mới biết mặt của cháu mình.
Ngọc Nhi như hối hận về câu hỏi của mình. Cô biết sự hận thù giữa hai gia
đình càng sâu đậm.
Ngọc Nhi bắt sang chuyện khác:
- Hiện tại ông nội đang sống với ai? Con có thể gặp lại những người thân
ấy được không?
- Ông sống một mình...
Ông Năm buông lửng câu nói, đôi mắt ông rưng rưng. Ông hướng về một
cõi xa xăm.
Ngọc Nhi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Lâm đứng bên cạnh
cô. Nãy giờ anh đã chứng kiến sự tương phùng của ông cháu Ngọc Nhi.
Đã đến lúc anh phải lên tiếng:
- Ông nội của em là quản gia của gia đình bạn anh, căn nhà mà hôm trước
em đến đó. Ông sống trong sự đơn côi vì bên cạnh ông không còn người
thân nào.
Ngọc Nhi cắn môi cố khỏi bật ra tiếng khóc, cô không nghờ rằng sự bất
hạnh bao trùm những người thân của cô như thế này.
Mỗi người đều mang trong lòng nỗi uất ức đau thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.