Thanh xuống thì cô đã ôm ngang người em gái:
- Lan Ngọc ơi!
Lan Ngọc từ từ mở mắt ra. Hai chị em ôm chầm lấy nhau, khóc òa lên.
Không ai hiểu tại sao Lan Ngọc ôm được cái bè chuối, mà lại tự trôi về
đúng bến nhà?
Trong lúc mọi người còn bàn tán trong nhà, thì ngoài sân có người la lên:
- Cánh tay của ai ở đây?
Mọi người chạy ra xem. Cô Hai Thắng, người đã nhìn thấy Lan Ngọc trôi
sông đầu tiên, lên tiếng:
- Chỗ này hồi nãy tụi nó đặt cây chuối mà cô út ôm đây mà, sao bây giờ lại
có cánh tay còn tươi của ai đây?
Mấy người nữa cũng xác nhận:
- Chính tui hồi nãy đặt cây chuối tươi ở đó, định sau này mình cúng vái
cám ơn nó đã cứu mạng cô út em cô Lan Thanh đây. Sao bây giờ...
Đến khi Thông bước ra, vừa trông thấy cánh tay anh đã nói liền:
- Chính cánh tay này...
Anh muốn nói đó chính là cánh tay mà anh vớt được dưới mương lúc nửa
đêm. Nhưng lời anh chưa dứt thì đã nghe từ phía sau tiếng của Lan Ngọc:
- Đừng làm gì cánh tay ấy!
Cô đã tỉnh hẳn, đang cùng với chị mình chạy ra chỗ mọi người. Và thật bất
ngờ, Lan Ngọc chụp lấy cánh tay tái xanh, ôm hẳn vào lòng như đang âu
yếm một vật cưng!
Nhìn em mình như thế Lan Thanh sững sờ, nhưng có lẽ lúc ấy nghĩ em
mình còn yếu, cô không muốn Lan Ngọc bị xúc động mạnh, nên chỉ im
lặng đứng nhìn...
Rồi trước sự kinh ngạc của mọi người, Lan Ngọc ôm cánh tay đi thẳng vào
nhà. Vài người hiểu chuyện bàn với nhau:
- Có lẽ cô ấy cám ơn vật đã cứu mình. Xem ra cô còn chưa tỉnh lắm, vậy cứ
để cho cô ấy như thế, sau đó mình đem chôn cánh tay cũng không muộn.
Nghe có lý nên mọi người ai về nhà nấy.
Thông bàn nhỏ với vợ:
- Chờ dì ấy ngủ, anh sẽ đem cánh tay ra nghĩa địa chôn đàng hoàng. Đúng