chủ nhà in kiêm kinh doanh bất động sản có cỡ. Anh ta khá giàu, mua
nhiều nhà đất để dành bán lấy lãi. Ngôi nhà này anh ta mua đã khá lâu
nhưng chưa sửa sang lại, bởi anh ta còn có nhiều kế hoạch cấp thiết hơn. Sở
dĩ anh cho hai chị em ở mà không lấy tiền thuê nhà là có lý do: Anh ta bận
đi ra nước ngoài gần hai năm mà không có ai trông nhà. Đức quen với cả
Thoa và Sương, bởi hai đứa con của anh ta đều học với hai cô, một người
dạy văn, một người dạy toán. Có lần anh ta nói vui:
- Khi nào con gái tôi về đây ở thì khỏi phải thuê người dạy kèm, đã có sẵn
hai cô dạy hai môn cơ bản rồi!
Đứa con gái mười bốn tuổi của Đức học hành khá giỏi, nó lại mến hai cô
Thoa và Sương, nên trước khi đi ra nước ngoài theo mẹ trong mấy năm, nó
còn hứa hẹn:
- Khi trở về thế nào con cũng nhờ hai cô dạy thêm cho!
Về chuyện cô bé Ái Lan này, tuy mới 14 tuổi mà đã khá trưởng thành trong
cách suy nghĩ, đôi lần nó nói riêng với cả Thoa và Sương:
- Tại thấy má bệnh nên con mới theo má ra nước ngoài, chữa bệnh cho má
lại vừa học, chớ con muốn ở lại với ba hơn.
Thoa biết phần nào về tình cảnh riêng của vợ chồng Đức. Anh ta là một
doanh nhân thành đạt giàu có, nhưng cuộc sống vợ chồng thì hình như có
nhiều điều âu lo. Bà vợ Ái Liên thì mắc chứng trầm cảm, ít nói, nên nhiều
khi cả tháng không nghe hai vợ chồng nói chuyện với nhau.
- Khóa cổng giùm chị, Thoa ơi!
Nghe chị Sương gọi, Thoa vội ra khóa cổng, rồi trở về phòng riêng. Từ
ngày dọn về đây hơn ba tháng rồi, Thoa ở trên lầu một, bên cạnh còn ba
phòng nữa bỏ không, nhưng chưa bao giờ cô bước qua đó xem. Kể cả có
lần Đức tới thăm và có ý bảo cô: nếu không vừa ý phòng đang ở thì có thể
chuyển sang bất cứ phòng nào trong các phòng còn lại. Nhưng Thoa cũng
chưa có ý đó.
Vừa bước vào phòng, bỗng Thoa nhìn thấy một góc phòng bị thấm nước,
có lẽ do đường thoát nước bị hư, nước thấm ướt rất khó chịu. Cô bước lại
xem cái rương sách để ở góc phòng và giật mình:
- Ẩm hết rồi!