TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 30

đã làm cho rối rắm tình hình. Nếu như gã thanh niên này đang nuôi ý đồ
xấu trong lòng thì cô tránh sao được gã chứ. Để bảo vệ tiết hạnh. Hương
Lan bèn dịu giọng:
- Tôi không tranh cãi với anh nữa. Nhưng anh làm ơn hiểu cho rằng tôi chỉ
là một kẻ giúp việc thôi. Tôi không thể giao cửa hiệu cho anh.
- Ôi, tôi có yêu cầu lớn lao đến như vậy. Tôi chỉ xin được nán lại để tránh
họa rồi sẽ rời khỏi ngay ấy mà.
Hương Lan ngước nhìn đồng hồ rồi nhấp nhỏm:
- Muộn nửa giờ rồi, tôi phải ra về.
Gã thanh niên nhấn mạnh một câu nói:
- Nếu cô tin tôi là người ngay thì cứ khóa cửa hiệu lại. Tôi tự nguyện làm
“tù nhân” của cô tới sáng mai.
Rất nóng lòng ra về, lại thêm sự lì lợm của gã thanh niên, Hương Lan
không thèm đắn đo nữa. Cô khoác chiếc ví lên vai rồi hượm quay lưng:
- Tôi sẽ nhốt anh rồi đi trình báo với cơ quan chính quyền tới giải quyết.
Nào ngờ gã thanh niên lại mau mắn chấp nhận:
- Đồng ý gấp. Vì như thế tôi đã được bảo vệ, còn sợ gì.
Nói xong gã tự tìm cho mình một chỗ ngả lưng mà không màng đến sự bực
dọc của Hương Lan:
- Tôi sẽ yên tâm chờ cô nhờ người tới giải vây. Nhưng cố gắng mau lên
nhé! Tôi cũng không thích phải sống trong tâm trạng của kẻ bị giam cầm
đâu. Hơn nữa tôi lại còn chưa ăn bữa cơm chiều.

Tức mình, Hương Lan dấn mạnh đôi chân bước ra ngoài không để lại lời
nào. Cô xoay tròn ổ khóa nơi cửa kính, rồi thả tấm cửa sắt chắc chắn bên
ngoài xuống. Dẫu có thuật tàng hình tên thanh niên kia cũng không thể
thoát ra ngoài khi cô chưa quay trở lại. Với ý nghĩ như vậy, Hương Lan tạm
yên tâm bỏ đi nhưng chỉ được một khoảng cách ngắn cô đã phải dừng chân
ngoảnh đầu ngó về phía cửa hiệu với nỗi lo âu khác rằng không biết gã
khùng ấy có phá phách gì các pho tượng hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.