TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 44

xấu, lại làm ngơ trước số phận của người khác. Rõ là đồ tồi. Ta phải đánh
mi thêm vài chục cái bạt tai nữa, nào đón lấy!”. Tuấn Khanh trông thấy rõ
bàn tay xòe ra chuẩn bị giáng vào mặt mình liền hốt hoảng bật người né
tránh cùng với lời thanh minh:
- Tôi có làm gì đâu. Đừng đánh mà!
Giây phút hoàn hồn vụt qua nhanh, Tuấn Khanh tỉnh dậy ngơ ngác hỏi
Hương Lan:
- Có phải cô vừa mới đánh tôi?
- Nãy giờ tôi ngồi chỗ chiếc bàn này, đâu có lại gần anh.
Hương Lan tròn mắt.
- Thế ai đã đánh tôi một cái tát ê ẩm cả mặt vậy?
- Làm sao tôi biết được. Chẳng phải anh đang nằm đọc báo ở chỗ đó ư?
Tuấn Khanh thú nhận trong sự ngạc nhiên:
- Hình như tôi đã ngủ thiếp đi một chút.
Hương Lan che tay lên miệng cười:
- Vậy là anh đã nằm mơ rồi ông thần ơi! Chắc bị ám ảnh về sự truy sát ngày
hôm qua chứ gì.
Tuấn Khanh nhăn mặt cãi:
- Không phải hình ảnh của cuộc rượt đuổi, mà là tôi bị một người phụ nữ
đánh, vẫn còn cảm giác đau đây này.
- Thế chẳng lẽ anh nghi ngờ tôi sao?
Thái độ Tuấn Khanh đầy hoang mang:
- Nếu không phải nằm mơ thì tôi biết nghi cho ai ngoài cô ra.
- Nhưng tôi không đụng đến người anh. Tôi cũng cam đoan rằng trong cửa
hiệu không có người thứ ba.
Sự khẳng định của Hương Lan khiến cho Tuấn Khanh phải thừ ra. Không
có người thứ ba có nghĩa là... bất chợt ánh mắt anh dán chặt vào những pho
tượng chung quanh nhưng chẳng phát hiện được điều gì ngoài sự cứng
nhắc, vô tri của chúng. Đúng là anh đã nằm mơ thật. Tuấn Khanh xoay
người nhìn Hương Lan:
- Xin lỗi cô!
Hương Lan lém lỉnh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.