ngày thường đâu dễ gì có. Nhứt là mấy cậu thanh niên háo hức muốn ra
chợ Vàm sớm để còn có dịp đi ve vãn các nàng thôn nữ chắc chắn cũng có
mặt ở đây để xem cải lương.
Út Nhì chèo ra đến chợ Vàm thì mặt trời đã khuất bên cánh đồng. Trời sụp
tối. Chợ Vàm Lá rực sáng đèn. Đèn dầu chen lẫn với đèn măng sông, ánh
sáng lấp lánh như sao sa. Sau khi buộc ghe vào bến, Út Nhì đi vòng ra sau
chợ định ngắm nhìn các nghệ sĩ đào kép, nhưng gánh hát che bít bùng nên
chẳng thấy gì. Út Nhì vòng ra trước chợ, tấp vào một sạp bán cháo gà dằn
bụng một tô. Cả năm trời đội nắng dằm mưa Út Nhì mới có được một buổi
thong dong ngồi húp tô cháo ngọt lịm. Ăn hết một tô, Út lại gọi thêm tô nữa
kèm với một đĩa gỏi gà. Lần này tát trộm cái đìa nhỏ xíu của ông Bảy Trọn
mà được mấy chục ký cá, bán được mấy chục bạc. Vậy thì chơi cho đáng.
Thong thả húp cháo, nhẩn nha nhai miếng gỏi gà ngọt lịm, Út Nhì vừa ăn
vừa nhìn nam thanh nữ tú dập dìu lượn qua lượn lại.
Đang nghe tiếng kèn sáo bên trong nhà lồng chợ nổi lên rộn rã, đang quét
mắt khắp sân chợ, Út Nhì chợt giật mình vì một cô gái mặt hoa da phấn từ
trong phía sau chợ bước ra ngồi xuống đối diện. Cô gái kêu một tô cháo và
hối chị bán cháo:
- Chị cho em xin tô cháo lẹ lên, em sắp tới giờ diễn rồi.
Nếu đêm nay không đi xem hát thì có lẽ suốt đời Út Nhì ắt hẳn chẳng đời
nào có dịp gặp được một người thiếu nữ đẹp như thế này. Trái tim chàng
thanh niên đồng ruộng rộn lên những nhịp đập rộn ràng khó tả. Anh chàng
lắp bắp làm quen:
- Chị ơi, có phải chị là nghệ sĩ không?
Nghe chàng trai tóc đỏ như râu bắp dáng vẻ quê mùa mà ăn nói lễ phép, cô
gái cười gật đầu:
- Ừa, đúng vậy, chị tên Mỹ Phụng, đêm nay chị sẽ đóng vai Nghi Xuân
trong vở Phạm Công Cúc Hoa.
Lần đầu tiên được nói chuyện với một nghệ sĩ lại là một nữ nghệ sĩ đẹp như
tiên nga lòng Út Nhì thật bồi hồi vui sướng.
Cô gái ăn cháo xong chào Út rồi biến vào hậu trường. Út Nhì cũng đứng
lên mua vé vào xem. Không mua vé hạng “cá kèo” mà Út mua vé ngồi để