cả ba người rất tươi và hớn hở. Có lẽ ảnh chụp gần đây thôi, bởi gương mặt
Tấn trong ảnh vẫn không có gì khác so với bây giờ. Và Tuyết Thu cũng thế,
vẫn đôi mắt sắc như dao, nụ cười nhẹ đầy sức quyến rũ đó...
- Phải chăng họ là...
Đó là câu hỏi mà chỉ trong vòng vài mươi giây đã hiện lên trong đầu của
Hạnh. Cô đi từ trạng thái ưu tư, lo lắng, thắc mắc, rồi cuối cùng quyết tâm
khám phá cho bằng được!
Từ ngày yêu Tấn rồi đám cưới, chưa bao giờ Hồng Hạnh bước vào phòng
mẹ chồng, và nghe nói cuộc sống trong nhà này khép kín đến đỗi những
người ăn kẻ làm ít người chịu nổi và làm lâu. Bà Hiệp Phát cực kỳ độc
đoán, kỳ thị giàu nghèo, nên hầu hết người giúp việc đều bị cấm không bao
giờ được bước vào khu vực riêng tư của chủ. Hạnh tưởng tượng, nếu không
có biến cố vừa rồi thì chẳng biết cô chịu đựng bao lâu với bà mẹ chồng như
vậy.
Do không còn ngại ai khác dòm ngó, nên Hạnh yên tâm bắt đầu khám phá
từng phần những gì cô thấy trước mặt. Đầu tiên là tủ quần áo, cô không hề
chủ tâm tìm tiền bạc, nữ trang hay bất cứ vật gì quý giá, mà mục tiêu duy
nhất của Hạnh là những gì có thể nói lên sự liên hệ của người phụ nữ tên
Tuyết Thu kia!
Và không khó lắm để Hạnh tìm ra một chiếc hộp gỗ bằng sơn mài khá đẹp.
Thường các người có của hay dùng những chiếc hộp như thế để dựng
những đồ vật riêng tư, quý giá. Mà ở đây ngay khi mở nắp ra Hồng Hạnh
đã gặp ngay vật mình cần tìm: Một xấp ảnh khác chụp giữa Tấn và Tuyết
Thu. Đây hẳn là những ngày hạnh phúc nhất của họ, bởi hầu hết mấy chục
tấm ảnh đều chụp ở những thắng cảnh nổi tiếng, có cả vài bức chụp chân
dung họ theo kiểu... vợ chồng.
Máu nóng trong người Hồng Hạnh bắt đầu sục sôi, cô cố nén lắm mới có
thể tiếp tục xem tiếp những ảnh và giấy tờ khác còn lại. Trong số này có
một lá thư đề ngày cách đó khá lâu, chữ viết của phụ nữ. Thư của Tuyết
Thu! Chẳng thể dừng được, Hồng Hạnh bóc lá thư ra xem. Một sự thật
khiến tim cô đau nhói! Trong thư, Tuyết Thu gửi cho bà Hiệp Phát với lời
lẽ khá nặng nề, mà qua đó Hạnh hiểu được rằng Tuyết Thu từng là vợ của