căn phòng, Thạnh lại có cảm giác rờn rợn...
Vô tình anh lại lọt đúng vào phòng của bà Hiệp Phát. Những gì do Hạnh
bới tung ra vẫn còn bừa bộn đó, và đặc biệt hơn là một bộ quần áo con gái
màu hồng phấn treo lơ lửng giữa phòng, như cách người ta phơi sau khi
giặt. Thạnh buột miệng:
- Con gái gì vô ý vô tứ, quần áo treo giữa phòng mà coi được!
Anh thuận tay kéo nó xuống và... như có một dòng điện chạy xuyên qua
người khiến Thạnh rụt tay lại, hốt hoảng:
- Có điện!
Anh nghĩ điện có trong quần áo nên ngẩn người ra:
- Điện sao lại…
Anh chưa nghĩ hết ý thì đã bị chiếc ống quần quất mạnh vào mặt đau điếng,
như bị ai đó đánh bằng roi điện!
Không thể tin được điều kỳ lạ ấy, nên Thạnh chỉ bước lùi ra một chút, đưa
mắt nhìn kỹ bộ quần áo. Nó cũng giống như bao bộ trang phục phụ nữ
khác, không hề có biểu hiện gì khác thường. Nhớ lại lời dặn của nhà sư
Chơn Tánh, trụ trì chùa Giác Đức, nơi Thạnh vẫn thường lui tới để tập
thiền:
“Đối với những gì người đời gọi là quỷ ma, thì cách trừ khử hiệu quả nhất
là dùng chính vật mà anh có cảm giác do ma chạm vào anh, để đối phó lại
nó!”, Thạnh không nghĩ ngợi thêm, đã lột phăng chiếc quần đang mặc, quơ
lên và cho chạm vào bộ quần áo đang treo lơ lửng kia.
Lạ lùng thay, lần chạm này Thạnh không hề cảm thấy gì. Để thử nghiệm
lại, Thạnh lặp lại bằng tay không thì y như lần đầu, anh cảm giác như vừa