nay thì lúc nào bà ấy cũng đánh mắng em mỗi khi có dịp. Em hầu như bị
nhốt suốt trong nhà, có lúc suốt cả tháng không nhìn thấy bóng mặt trời.
Vừa rồi, lợi dụng lúc bà ấy đi vắng, em đã lẻn đi ra, ghé vào nhà anh chơi,
định về trước khi bà ấy có mặt, nào ngờ chậm chân hơn, nên bà ta lôi em ra
đánh không thương tiếc!
Tuấn nổi máu nóng:
- Sao lại có người ác như thế! Để sáng mai anh sẽ ghé nhà nói cho bà ta và
nếu cần thì đi báo quan.
Nàng hốt hoảng:
- Đừng làm thế!
- Vậy chẳng lẽ nàng chịu suốt đời cảnh này sao?
Nàng lại sụt sùi một hồi nữa rồi mới nói rõ hơn:
- Số là mới đây bà ấy ép em lấy một ông bá hộ đáng tuổi cha mình. Em
phản đối thì bà ta nổi điên, càng đánh đập em nhiều hơn!
Bất ngờ nàng hỏi:
- Anh có thể giúp em trốn khỏi đây chăng?
Tuấn ấp úng:
- Được, nhưng mà...
- Không nhưng gì cả, bây giờ em chỉ có hai con đường là bỏ đi khỏi nhà
hay là chịu chết với sự tra tấn của bà ta.
Nói dứt lời nàng vùng đứng dậy như sắp bỏ đi. Tuấn hốt hoảng kéo tay
nàng ta lại. Vô tình nàng ngã hẳn vào lòng Tuấn, ngực áp vào ngực anh,
còn môi thì lại áp đúng vào nhau!
Chuyện gì giữa đôi trai gái đang độ xuân thì chỉ có hai người biết. Căn
phòng trọ của Tuấn từ lúc đó cho đến gần sáng không hề có ánh đèn. Trong
khi hai con người kia vẫn quấn lấy nhau, không hề ngủ.
Mỏi mệt sau cuộc mây mưa, Tuấn ngủ vùi một giấc. Đến khi bị ánh mặt
trời chiếu vào mặt từ khe hở ở cửa sổ thì anh chàng mới giật mình bật dậy.