TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 715

Nằm mãi mà không tài nào chợp được mắt, Lan Ngọc bật dậy định bước ra
khỏi phòng, nhưng nghĩ sao cô lại nằm xuống. Và cứ thế, đã gần trắng đêm
mà cô chẳng thể nào ngủ được. Cuối cùng Ngọc chỉ còn biết khóc. Những
giọt nước mắt có thể làm vơi đi nỗi khổ, ít ra là trong lúc này…

Ở bên ngoài cửa sổ, đứng thu mình trong bóng tối dày đặc là bóng người
phụ nữ mà cả Quang và Dung từng gặp ở dãy nhà ngang. Bà ta đã lặng lẽ
nhìn vào phòng và theo dõi mọi cử chỉ của Lan Ngọc. Đến khi Ngọc khóc
thì ngoài này bà ta cũng rơi nước mắt theo. Trời bắt đầu sáng... cũng là lúc
bóng người bên ngoài nhẹ nhàng dời bước đi về phía dãy nhà ngang.

Trong phòng Ngọc bước hẳn xuống giường, sau vài phút lưỡng lự, cô dứt
khoát bước ra khỏi phòng. Nơi Ngọc dừng bước là phòng của Thu Dung.
Trước khi giơ tay gõ cửa trong lòng Lan Ngọc đã có một quyết tâm, cô sẽ
nói thẳng với con bạn táng tận lương tâm về hành động không phải của nó.

Sau mấy tiếng gõ, Ngọc đứng đợi và hơi sốt ruột. Cô lại gõ lần nữa... và lần
nữa... Vẫn chẳng nghe động tĩnh gì từ bên trong. Không thể đợi thêm, Ngọc
đẩy cửa vào. Và cô khựng lại, bởi căn phòng không có ai. Thu Dung đâu?
Chạy sang phòng của Quang, càng ngạc nhiên hơn khi Quang cũng không
có trong đó.
- Họ đã đi cùng nhau từ nửa đêm!
Đó là lời của ông già Tư. Ông nói rõ hơn:
- Tôi về từ chiều qua, nhưng thấy cô chủ có nhiều bạn bè nên tôi ngủ ngoài
hành lang. Vào lúc nửa đêm thì tôi thấy cậu Quang đi ra cùng với một cô
gái nào đó, chắc là bạn của cô. Họ đón xe thổ mộ, có lẽ ra bến xe đó để về
Sài Gòn.

Cơn uất trong lòng Lan Ngọc đã lên đến tột đỉnh. Cô chẳng nói thêm lời
nào, vùng chạy ra sân lấy xe đuổi theo. Tuy nhiên, khi xe đã nổ máy rồi
ông Tư đứng trong nhà nói vọng ra:
- Mấy bánh xe đã xẹp lép hết rồi làm sao chạy được nữa cô chủ ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.