TỔNG TẬP TRUYỆN MA CỦA NGƯỜI KHĂN TRẮNG - Trang 734

ông Ninh có hỏi thêm gì họ cũng im lặng…
Mãi đến khi theo cha về tới nhà Tuấn mới nói một câu không rõ ràng:
- Ngôi nhà hoang, biệt thự Thùy Dương ở Long Hải...

Riêng Thu Nguyệt thì ôm mặt khóc, thần kinh chừng như bị kích động
mạnh nên nỗi một tiếng động xung quanh cũng làm cô giật mình kêu thét
lên!

Ông Ninh nhìn các con mà lo lắng vô cùng. Ông ngồi cạnh bên chúng, chờ
Tuấn tỉnh lại hỏi cho rõ đầu đuôi. Mãi đến sáng hôm sau, vô tình nhặt được
mẫu giấy nhỏ rơi ra từ túi áo của Tuấn. Trên tờ giấy ghi dòng chữ viết tháu:
“Hãy đưa họ ra khỏi đó, nếu không thì những người còn lại cũng sẽ giống
như họ...”
- Chẳng hiểu gì cả!
Ông Ninh thở dài, bởi dòng suy nghĩ của ông bị bế tắc ở đó...
Nhưng cuối cùng, ông nhớ lại câu nói của Tuấn lúc ở khách sạn, ông lẩm
bẩm:
- Biệt thự Thùy Dương, ngôi nhà hoang ở Long Hải…
Ông reo lên:
- Đúng rồi!


Việc tìm ra ngôi nhà không khó lắm với ông Ninh. Nhưng khi bước vào sân
thì đúng là gay go đối với một người chưa từng giáp mặt với nỗi sợ hãi như
nhà nghiệp chủ vốn hiền lương như ông này…

Ngôi nhà hoang vắng như thế này sao gọi là biệt thự Thùy Dương. Cũng
may là trước lúc vào đây ông đã được một chủ quán nước ở cách đó hơn
cây số đã nói khá rõ:
- Cái tên biệt thự Thùy Dương là người chủ đặt cho hơn hai mươi năm
trước, lúc họ còn lui tới nơi đây. Chớ còn sau này khi họ bỏ hoang thì chỉ
có rắn rết, dơi, chuột chọn làm nơi cư trú không một ai bén mảng tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.