ngang qua, nhìn vô cũng thấy táo, lê, lựu...toàn hàng Tàu, sao lạ
vậy.
Các bạn nói nông nghiệp bấp bênh, có lúc đổ đống không ai mua.
Quy mô lớn, sẽ có bộ phận marketing, họ sẽ phải liên hệ với các siêu
thị, các chợ bán sỉ, các thương nhân xuất khẩu, các nhà máy chế
biến…nên không có chuyện nông trại nào phải đổ bỏ cái gì đó cả.
Dội chợ là họ đem đi cấp đông, làm mứt hay sấy khô liền. Họ
tham gia mọi hội chợ triển lãm, nên khách càng ngày càng đông, họ
càng mở rộng quy mô sản xuất. Còn nông dân tự sản xuất thì do
thiếu thông tin nên mới có chuyện phải đổ bỏ như vậy. Cho nên làm
nông nghiệp, phải có đầu ra. Đi tiếp thị xong rồi mới mở rộng.
Đầu tư bộ phận marketing và sales. Còn không, làm quy mô nhỏ
thăm dò trước. Ví dụ: nuôi cua quy mô lớn, liên hệ các chợ bán sỉ các
tỉnh thành, các nhà hàng lớn, thậm chí nhà máy đông lạnh nơi gần
nhất trong trường hợp hàng bị thừa nguồn cung mà cua ngày mỗi
lớn, mình có thể đông lạnh gửi nhà máy trữ giùm. Kinh doanh là
phải sáng tạo và bươn chải.
Đừng có phù phiếm. Cũng đừng cố bám trụ 5 cửa ô. Tích tiểu
thành đại, chín xu đổi lấy 1 hào. Sĩ diện chi. Nếu trí tuệ mình thật
sự cao siêu thì hạc lên, còn không, biết đọc biết viết biết tính
toán rồi kiếm tiền nuôi cha nuôi mẹ giúp đỡ người thân. Chứ hạc
cao làm chi mà thất nghiệp? Cha mẹ nuôi mình tới 18 tuổi là được
rồi, sao còn ép nuôi mình đến 5 năm cử nhân, 3 năm thạc sĩ? Rồi
thất nghiệp, tiếp tục ép cha mẹ bóp mồm bóp miệng dưới quê gửi
lên thành phố nuôi nữa? Sao mình bất tài vô dụng vậy?
(NẾU MÌNH LÀ SINH VIÊN, TRONG SUỐT THỜI GIAN HỌC,
NGƯNG XIN