bạn dùng số tiền đó để đổi lấy chiếc xe tay ga bạn hằng ao ước.
Cuối cùng Tony quyết định không làm lớn chuyện, vì giá trị của
bạn ấy chỉ là 50 triệu. Đúng mức giá ấy, bạn đã bán mình. May
mắn là mình chỉ mất 50 triệu chứ sau này làm thủ quĩ mà tiền
hàng hóa lên đến mấy tỉ, không biết ra sao. Lúc Tony thành lập
các nhóm tình nguyện cho chương trình Áo ấm mùa đông, có
nhiều chuyệnbây giờ mới kể. Có bạn đến với chương trình với tâm
rất sáng, được 1-2 triệu tiền lãi thì nộp vô nhóm ngay, nhưng
thấy lãi 20 triệu thì nghĩ khác, vội vã rời nhóm để tự kinh doanh.
Tony yêu cầu công khai tài chính là phớt lờ, nói không có thời
gian. Có nhóm kiếm được vài ba chục triệu thì đòi: “Cho mỗi bạn
một cặp vé về quê ăn tết, vì tiền này là Công sức các bạn”. Có
nhóm từ sáng đến tối kiếm được ba triệu thì nhậu hết ba triệu
để “bồi dưỡng sau một ngàylao động vất vả”, trong khi cam kết
ban đầu là chi phí gì cũng tự bỏ ra. Có bạn thì lấy mấy triệu tiền
nhận mua nho giùm từ nông dân cho nhóm rồi không chuyển
hàng khiến nhóm kia không ngủ được, nửa đêm còn nhắn tin:
“Dượng đòi giùm nhóm con”. Dù cáchiện tượng này chỉlà cá biệt
trong400tình nguyện viên vô cùng dễ thương và tử tế đợt rồi,
nhưng thế mới thấy, đụng tới tiền bạc,kẻkém bản lĩnh sẽ thay
đổi. Dù hôm trước nghe chuyện, người này sẽ phê bình người kia,
nhưng đến khi có chút tiền trong tay, chính mình lại hành xử
khác. Có bạn mượn tiền của Tony xong để khởi nghiệp, dù chỉ vài
ba chục triệu, Tony gọi lại thì không nghe máy, nhắn tin không trả
lời, một đi không trở lại như dũng sĩ Kinh Kha qua sông Dịch Thủy.
Cho mượn thì biết trước là đã mất, nên Tony chuẩn bị tinh thần,
không bị sốc gì cả. Và may mà mình cũng giàu có quá, nấm rơm
cứ tưới nướclà “mọc lên như nấm” bán được khối tiền, chứlàm
ăn khó thì cũng đã lao tới nhà chúng nó, sẽ "you will know my
hand” (* Dịch vui câu “Mày sẽ biết tay tao”) ngay. Như câu kết
luận “human nature is changeable” (bản tính con người có thể đổi
thay) trong cuốn sách How money changes the way tve think and