TRẢ HOA HỒNG CHO ĐẤT - Trang 22

không đủ ấm.
- Trời đất, dày quá vậy! – Vy lắc đầu lia lịa – Em không quen mặc áo len.
Chị cất đi! Em không có ý định chết ngộp trong đống áo này đâu.
- Còn đây nữa. – Uyên chẳng những không dẹp áo mà còn lấy ra một đôi
tất dệt kim màu trắng. – Mang vào!
Vy thè luỡi phản đối.
- Anh thấy em nên nghe lời bác sĩ đi. – Dũng cười trêu. – Để rủi có bệnh bị
đổ thừa cho coi. Bác sĩ này có một ống chích bự lắm đó.
- Mặc thì mặc, có gì đâu mà hù họa người ta.
Vy ỉu xìu mặc áo, mang tất vào. Cô đem thắc mắc trong lòng hỏi ngay:
- Bộ anh Lâm xuống đây chơi thường lắm hả? Sao em không nghe chị kể
vậy?
- Hai lần. Một lần không gặp chị còn một lần gặp chị thì khoanh tay: “Thưa
chị, phải đây là phòng chị Uyên, người Kiên Giang không?” – Uyên nhái
lại điệu bộ khoanh tay, cúi đầu: - “Chị đây, có gì không cưng?”
- Thượng Đế ơi! Lúc đó có mặt chắc em cười sập ký túc xá này quá – Vy
cười rũ.
Lâm vừa bước vào phòng nghe câu nói của Vy liền chép miệng:
- Ghê thật! Tiếng cười của em chắc có sức công phá hơn bom B52. Khu
này bị trúng bom mấy lần vào năm 72 mà có sao đâu.
- Nhưng nó lại sắp nổ tung vì trái bom nổ chậm của anh kìa. – Vy đốp lại.
- Thôi, cho xin đi, hai vị! – Uyên vội can. – Anh em gì mà hở Chat móc
ngéo Náu..
Lâm không cãi với Vy nữa. Anh lấy trong túi ni-lông mới mua về một bó
cúc vàng rực đưa về phía Uyên, cười thật tươi:
- Chào chị bạn chủ nhà!
- Chào anh bạn khách quen! – Uyên cười đáp lại.
- Giống Romeo tặng hoa cho Juliet quá. Hai người định diễn vở kịch thời
trung cổ hả? Giống lắm! – Vy nhún vai.
- Không liên quan tới em. – Lâm lừ mắt. – Coi chừng không có phần đó.
- Em không thèm đâu. – Vy trề môi. – Để dành mà mua chuộc Juliet của
anh đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.