TRẢ HOA HỒNG CHO ĐẤT - Trang 31

hẹn ngày về. Thời gian thật là màu nhiệm, bóng hình anh bây giờ dần mờ
nhạt trong Vy. Có những đêm cố hình dung ra nét mặt của anh, ánh mắt, nụ
cười của anh nhưng cô không sao nhớ nổi. Nhiều lần Vy tự hỏi tình cô đối
với anh phải chăng là tình yêu thật sự. Bây giờ cô chỉ biết một điều là long
mình có một nỗi buồn nhớ không nguôi.
Uyên trèo lên đến chân mỏm đá, thấy Vy khoanh tay đứng nhìn biển. Mái
tóc dài của Vy tung bay trong gió. Trang phục trên người Vy dán chặt cơ
thể. Vy giống như một pho tượng hơn là người thật. Vy quay lại cười hỏi:
- Chị cầu nguyện điều gì? Vị thần ở đây linh lắm đó.
- Bí mật không thể nói được. Vy nè, - Uyên kéo Vy ngồi xuống, đưa tay
vuốt lại tóc cho bạn. – Em đang nhớ “người ta” phải không?
- Không phải là “người ta” mà là kỷ niệm.
- Hắn tên gì vậy ? – Uyên tò mò.
- Ủa, em đã kể chị nghe rồi mà.
- Nhưng chưa nói tên.
- Hoài. Hoài niệm đó. – Vy cười nheo mắt nhìn bạn.
- Xạo. Nói thật cho chị nghe đi!
- Tên Hoài thật mà, chị không tin thì thôi.
- Em yêu “người ta” lắm hả ?
Vy không trả lời, mắt cô nhìn tận chốn xa xăm, khẽ thở ra :
- “Hà nhật quân tái lai?” Nỗi buồn của người xưa với kẻ đời nay có gì khác
nhau đâu !
- Nghĩa là gì ?
- Chị không biết thật sao ? – Vy phì cười – Nghĩa là “Bao giờ chàng quay
trở lại, mộ thiếp đã xanh cỏ rồi”, được chưa ? – Vy chợt buồn man mác. –
Thật ra em cũng không biết đó có phải là tình yêu không nữa. Bây giờ gặp
lại anh ấy chắc em không nhận ra nữa đâuu.
- Sẽ nhận được. Em có giác quan thứ sáu mà. – Uyên trêu bạn. – Anh Huy
nói đó chỉ là sự cảm mến đầu đời thôi. Không phải là tình yêu.
- Anh Huy nói ? – Vy ngạc nhiên. – Sao Huy biết ?
- Huy bắt gặp phút xuất thần của em lúc tụi mình đi chơi ở Hoa Biển nên
chị đã kể cho Huy nghe chuyện tình của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.