TRẢ HOA HỒNG CHO ĐẤT - Trang 38

ngón trỏ chạm nhẹ vào môi Vy cười trêu:
- Môi anh đào dùng để mà thương. Có bao nhiêu người được thương môi
của mày rồi hả Vy?
- Có mỗi mình mày thôi. Được chưa đồ khỉ? – Vy ôm Kiều cười khúc
khích.
- Ước gì anh được là Kiều để được thương môi anh đào.
Ngọc chép miệng làm ra vẻ si tình. Hoa đấm cho Ngọc mấy cái cả bọn cười
rũ ra. Vy nghinh mặt:
- Đừng có mơ! Con nít mà bày đặt yêu.
- Cái gì mà con nít? – Ngọc cự lại. - Ở đây Ngọc, Vũ, Tuấn đều lớn hơn Vy
hai, ba tuổi. Tại Vy cứng đầu không chịu kêu tụi này bằng anh thôi.
- Thôi được rồi! Đi thôi mấy thằng anh!
Suốt đoạn đường đến trường Uyên cả đám không lúc nào ngớt những trận
cười. Có lẽ chỉ có lúc hợp lại với nhau, cả bọn mới cảm thấy cười nói hoàn
toàn thoải mái, trút được hết những gì lo nghĩ trong lòng. Đối với Vy,
những người bạn này là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
“Lũ chim chóc” cùng nhau lớn lên dưới mái trường phổ thông, rủ nhau thi
đại học tận đất Bắc xa xôi. Rồi lại cùng nhau chia sẻ những âu lo phiền
muộn tháng ngày dài đằng đẵng học xa nhà.
Đến cổng Học viện Quân Y, cả bọn đứng lại trình giấy vào cổng. Lúc này
vừa đúng giờ tan học, người lính trực ban cho phép cả bọn vào khu ký túc
xá. Chưa vào đến cổng, Vy thấy Uyên và Lâm dắt xe đạp đi ngược lại.
Uyên cũng nhìn thấy “lũ chim chóc”, mừng rỡ chạy lại. Vy cười đưa tay
nắm lấy tay Uyên xoay một vòng, ngắm nghía, nói:
- Ê, ốm hơn lúc em về. Bộ thức đêm lắm hả?
- Cũng khá. Chị và Lâm định lên trường em thì cả “lũ chim chóc” bay
xuống đây hết rồi.
Cả “lũ chim chóc” quây lại, tíu tít nói cười với Uyên. Lâm nãy giờ đứng
yên một chỗ không nói câu nào. Vy nheo mắt nhìn Lâm, cười cười:
- Sao anh ở đây vậy?
- Sáng nay anh xuống rủ Uyên ra ga đón em nhưng Uyên phải lên lớp đợi
mãi tới giờ. – Lâm hơi bối rối. – Anh có ghé trường Vũ để rủ nó cùng đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.