- Còn anh Tuấn? Có chị rồi, chắc anh ấy không còn lo cho em nữa
đâu.
- Thúy thở dài buồn bã. Vy thương Thúy quá. Cô bé thật khờ khạo. Đỡ
nhẹ mặt Thúy ngẩng lên nhìn mình. Vy nói:
- - Bé ngốc! Anh Tuấn luôn coi em là bé cưng. Dù có chị hay không
có, Tuấn vẫn cưng chìu, lo lắng cho em như thường.
- Thật không ?
- Không tin chị sao ?
- Em luôn tin chị. Mỗi lúc ở bên chị, em cảm thấy mình thật nhỏ bé và
yếu đuối.
- Không phải vậy đâu, - Vy an ủi.- Tại em luôn ỷ lại không chịu tự lực
gì hết. Mai này chị ra trường rồi, ai lo cho em đây ?
- Anh Tuấn. – Thúy hồn nhiên.
- Được bao lâu ?
- Em không biết.
- Vậy từ nay em tập tự quyết định việc của mình dần đi.
- Dạ, nhưng mà chị với anh Tuấn không được coi em là bé cưng nữa.
Em chỉ nhỏ hơn chị có một tuổi thôi mà.
- Tại em bé bỏng quá, chị không thể coi em là người lớn được.- Vy
phân bua.
- Em muốn là bạn của chị và anh Tuấn.- Thúy tư lự. – Em muốn hai
người coi em ngang hàng, chứ không phải là cô em bé nhỏ phải che chở,
chăm sóc mọi chuyện nữa.
- Nói được như vậy là em đã trở thành người lớn rồi đó. Chỉ cần em
cứng rắn và tự tin vào bản thân mình là chị đã an tâm.
- Không biết là em có làm được không nữa.- Thúy dụi đầu vào má Vy
cười khúc khích.- Em muốn chị lo cho em suốt đời hà.
- Muốn gì đây, công nương ?
- Cho em ngủ với chị. Hát cho em nghe. Phòng vắng quá em thấy
buồn.
- Được xuống đóng cửa và lấy quyển sổ chép bài hát lên đây!
Thúy làm theo rồi trèo lên nằm kế bên Vy, Vy tựa người lên gối hỏi: