TRÁI TIM ĐƠN ĐỘC - Trang 4

- Anh mất ngủ à? - Cô lại hỏi, rồi dịu dàng đặt tay lên bàn tay tôi an

ủi: - Anh đừng lo. Nhất định họ sẽ lên. Em nghĩ thế. Chắc có việc gì thôi.
Đây, anh xem, họ sẽ lên bằng con đường này. Chiều hôm kia nắng rất to, có
hai chiếc xe tải đi lên, em tưởng là xe của đoàn làm phim. Em mừng quá,
nhưng hóa ra là xe chở rau.

Cô nói giọng tin tưởng. Trong đôi mắt dài hình lá răm ánh lên tia hy

vọng. Tôi gật đầu:

- Nhất định họ sẽ lên. Chỉ nay mai thôi, Thủy Tiên ạ!

Tôi với Thủy Tiên là người cùng phố. Điều đó sau ba ngày lên đây tôi

mới biết. Thuở xưa, khi tôi còn rất bé, những đêm mưa phùn gió bấc, tôi
nằm trong lòng mẹ, lắng nghe tiếng gió mùa lùa qua khe cửa, tiếng hàng
bánh rao đêm kéo dài thê thiết trên hè phố, và bao trùm âm thanh ấy là
tiếng đàn bầu nghe ai oán. Tiếng đàn nghe rất gần thôi, chếch trước cửa nhà
tôi phía bên kia đường. Tiếng đàn buồn bã mà thánh thót, nó không phải là
tiếng khóc, mà nghe như tiếng nức nở nghẹn ngào. Trong đêm khuya vắng,
từng âm thanh cất lên run rẩy, buồn bã. Tôi tưởng như nghe thấy từng giọt
nước mắt âm thầm rơi xuống.

Mẹ tôi bảo:

- Tiếng đàn của ông Phúc sầu đấy. Ông ấy buồn vì không được hạnh

phúc.

Nằm lắng nghe một lúc, mẹ tôi thở dài nói thêm:

- Đánh lên tiếng đàn ấy là khổ lắm. Mà khổ đến cả đời con cái nữa.

May ra có nhiều người giúp thì mới đỡ khổ.

Hóa ra Thủy Tiên là con gái của ông Phúc sầu. Ngày mới lên đây, tôi

vào quán cà phê Hương Xuân, thấy cô bưng cà phê cho khách, hỏi chuyện
mới biết điều đó. Chúng tôi thân nhau rất nhanh, vì tôi lên đây có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.