TRÂM 1: NỮ HOẠN QUAN - Trang 368

Chương 17: Hoa mày lóa mắt

Kết luận của Hoàng Tử Hà chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến
mọi người đều sửng sốt.

Trong lúc ai nấy đều kinh ngạc trợn trừng mắt, Vương Uẩn lại yên lặng
nhìn Hoàng Tử Hà, gương mặt thoáng xao động tựa như mặt nước lăn tăn
gió xuân, rồi lập tức bình lặng lại. Y hỏi, giọng trầm thấp và bình tĩnh,
“Dương công công, ta không hiểu câu vừa rồi có ý gì?”

Hoàng Tử Hà nhìn thẳng vào Vương Uẩn, không hề chùn bước trước thái
độ của y, “Ý tôi là, kẻ bí hiểm xuất hiện trong chùa Tiên Du chính là
Vương đô úy cải dạng. Hơn nữa, để phòng sơ sẩy, khi đến chợ Tây mua
đạo cụ diễn trò, đô úy còn cố ý hóa trang một đặc điểm rất dễ ghi nhớ, hòng
đánh lạc hướng điều tra, có thể nói là cẩn thận vô cùng. Tiếc rằng khéo quá
hóa vụng, đô úy lại sơ ý để lộ hành tung, ở khâu then chốt nhất.”

“Khâu then chốt nào cơ, ta chẳng hiểu gì cả?” Vương Uẩn không giận, trái
lại còn mỉm cười, thần sắc vẫn ung dung tự tại. “Theo phán đoán vừa rồi
của Dương công công, nếu kẻ trong chùa Tiên Du hôm ấy không để lộ mặt
thật, thì bất kỳ thị vệ thị nữ nào chẳng làm được, sao công công cứ khăng
khăng là ta?”

“Vì đô úy khéo quá hóa vụng, vốn định dẫn dắt bản án theo hướng oan hồn
Bàng Huân quấy nhiễu phá hỏng hôn sự, ai ngờ đầu mũi tên khắc chữ Đại
Đường Quỳ Vương mà đô úy bỏ lại trước bệ thờ hôm đó, cuối cùng lại
vạch trần thân phận đô úy!”

Gương mặt ung dung tự tại của Vương Uẩn rốt cuộc cũng hơi biến sắc, y
nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Hà, “Đầu mũi tên đó sao lại liên quan tới
ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.