TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 335

"..." Cái gọi là thua người không thua trận, Ngụy Trường Yên cố gắng

không bị tức sùi bọt mép, đột nhiên âm trầm cười lạnh: "Hôm qua Phụ
chính nói với thần, bệ hạ tĩnh dưỡng đã ổn, có thể tiếp tục theo thần tập võ
rồi."

Sầm Duệ cắn trúng lưỡi. Con sói mắt trắng này, đáng lẽ lúc trước phải

kệ mặc hắn chết trên núi cho chó ăn!

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Ngụy Trường Yên mang cơn giận còn sót lại chưa tiêu đi nhanh khỏi

cung, Ngụy Như ngồi ngậm cỏ ở chân trường hấp tấp chạy tới: "Công tử,
công tử! Đã xác định được người năm đó cứu ngài là bệ hạ chưa?"

Ngụy công tử bỗng dưng dừng chân, trước mắt lại hiện ra ánh mắt

cười như không cười của Sầm Duệ, cùng với cả lời nói ác ý "Chẳng lẽ
ngươi muốn lấy thân báo đáp?" Đỏ bừng trên cổ lại nhảy lên hai tai, trường
tiên trong tay kẽo kẹt ma sát, mắt thấy sắp bị hắn siết đứt.

Mồ hôi lạnh của Ngụy Như tuôn như thác nước: "Công tử bình tĩnh a!

Không phải bệ hạ cũng không sao á, ta sẽ tìm được thôi." Đau lòng nói:
"Cái roi này rất đáng giá..."

Ngụy Quả đi phía trước chỉ hận không thể lôi tiểu ám vệ Ngụy Như

tới góc tường, quăng cho một con dao và xem thường: "Thiếu tâm nhãn!"

Ngụy Như che đầu, chết còn mạnh miệng: "Trong tâm ta làm gì có

mắt..."

Trở về phủ, Ngụy Trường Yên vẫn hãm sâu trong sự thống khổ "Cái

kẻ vô năng kia không ngờ là ân nhân cứu mạng của mình", thậm chí lao
đầu lao cổ vào phòng hồi lâu cũng không phát hiện Ngụy lão gia tử vẫn
nhìn mình như hổ rình mồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.