TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA - Trang 57

Phó Tránh lặng yên không một tiếng động đi lên phía trước xem văn

từ nàng viết, văn từ đã thông suốt hơn nhưng đặt câu vẫn còn cẩu thả, chỉ
hiểu mặt ngoài, chưa hiểu cái sâu bên trong. Có điều so với văn vẻ rắm chó
không kêu lúc trước thì tốt hơn nhiều, có thể thấy tốn không ít công sức.

Ở chung với Sầm Duệ một thời gian, Phó Tránh cũng dần hiểu một hai

điều về tiểu hoàng đế. Không biết xấu hổ thì có chút, sinh ở dân gian, cũng
không có bao nhiêu khí độ đế vương. Nhưng dù như thế, cũng không có
mấy hoàng tôn công tử thế gia trong sạch, suy nghĩ đơn giản, hỉ giận tất cả
lộ ra mặt.

Phó Tránh nhìn Sầm Duệ không hề phòng bị ngủ say, người như vậy,

rất dễ bị nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa hắn còn là hoàng đế...

Trong mộng, Sầm Duệ còn đang đấu khí với Phó Tránh không quản

được miệng, lầm bầm mắng: "Phó Tránh ngươi là gian thần!"

Phó Tránh đang xếp lại án thư dừng một chút, tiện tay rút ra một tờ

giấy trắng, gấp nó lại...

Hôm sau, Sầm Duệ nằm bò trên bàn ngủ bị ánh mặt trời làm chói mắt.

Lưng và cổ đều tê đau, tứ chi như không phải của mình. Đá Lai Hỉ một
cước, Sầm Duệ xoa cổ giống hệt một con rối gỗ, cứng ngắc ngồi thẳng
sống lưng. Lúc thẳng người, áo choàng trên vai bỗng rơi xuống, đưa lại gần
thì ngửi thấy mùi huân hương sâu lắng quen thuộc...

Lai Hỉ đang bóp vai cho Sầm Duệ kêu lên: "Cái này không phải của

Phụ chính đại nhân sao?!"

Sầm Duệ hoảng hốt, gian nan cầm áo thì thấy một vật màu trắng rơi

ra.

Lai Hỉ nói: "Á, đó là cái gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.