Chương 3: Cửu tự ấn
Từ cửa Bắc thành Quảng Châu xuất phát, vòng qua núi Bạch Vân đi về
hướng Bắc, ngược dòng Bắc Giang là có thể tới Giang Tây. Mấy ngày
đầu sau khi rời khỏi thành Quảng Châu, đi qua toàn chốn ruộng đồng
sông nước, đường tuy chật hẹp khúc khuỷu nhưng mặt đường xem như
vẫn còn bằng phẳng. Bọn Lục Kiều Kiều ba người ngồi xe ngựa Tây,
nhưng lại đi chậm rì rì. Xe ngựa chở ba người, cộng thêm năm sáu hòm
hành lý, lại cả bọc đồ to tướng chất trên nóc xe, điều khiến Lục Kiều
Kiều bất ngờ nhất là, đằng sau xe còn có một thùng rượu nhỏ. Hai thớt
ngựa kéo một cỗ xe lớn như vậy, tuy không đến nỗi đuối sức, nhưng trên
đường nhỏ khúc khuỷu quả thực cũng không thể chạy nhanh, chỉ có thể
thả vó chầm chậm.
Lục Kiều Kiều không nói cười đùa nghịch với Jack như làn trước, suốt
dọc đường chỉ im lặng, mắt nhìn chăm chăm quang cảnh ngoài cửa sổ,
thỉnh thoảng hút một cữ thuốc.
Từ lúc Lục Kiều Kiều tới hỏi mua ngựa, Jack đã phát hiện ra cô có điều
gì đó khác lạ, nhưng không biết trong lòng cô nghĩ gì, cũng không dám
làm bừa, bèn tự giác lên ngồi đầu xe nói chuyện với An Long Nhi. Song
An Long Nhi cũng chỉ lo ôm sách ngồi vừa đánh xe vừa đọc, mặc kệ
Jack một mình luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Xe đi được hai ngày, xung quanh vẫn là đồng ruộng mênh mông, bỗng
trông thấy một quả đồi đột ngột gồ lên đằng xa, trông rất nổi bật.
Xe ngựa chầm chậm đi qua quả đồi, Lục Kiều Kiều phát hiện dưới chân
đồi có một thôn trang nhà gạch san sát, cả quả đồi như một cây cột lớn
đổ kềnh trên mặt đất, đỉnh núi và hai bên sườn chen kín những cây đại
thụ xanh mướt. Lục Kiều Kiều bỗng nảy ra một ý nghĩ, vội kêu dừng xe,
rồi trèo lên nóc xe nhìn ngắm cây cột đổ khổng lồ. An Long Nhi và Jack
đứng dưới trông mỹ nữ leo trèo mà chẳng hiểu gì, nhưng họ biết cô nàng
chắc chắn không làm chuyện vô vị, nhất định là có lý do riêng.
Lục Kiều Kiều quan sát một hồi, quả nhiên hỏi: ' Long Nhi cũng lên đây
đi, có thấy ngọn đồi nhỏ kia không?"