trước ngực lên, ra sức thổi. Đây chính là tín hiệu mạnh nhất để gọi quan
sai đến hiện trường.
Đồng thời, hai tay hắn dùng sức giữ chặt người đàn bà đang lên cơn điên
này, vùng vẫy lăn lộn đến bên cạnh cây cột cổng chào của con ngõ,
miệng hô hoán những người đang chạy đến cứu đứa trẻ.
Khi bà con xóm phố chạy đến vây lại bên dưới cổng chào định cứu đứa
trẻ, mới phát hiện ra nó đã chết, trên ngực thằng bé hình như bị dao đâm,
vết thương sâu hoắm vẫn không ngừng túa máu đỏ sậm.
Đứa trẻ mà người đàn bà kéo đi ban nãy chỉ là một cái xác không ngừng
tuôn máu.
Thằng mõ trói người đàn bà lại, rồi tìm mảnh vải nhét vào mồm chị ta.
Bản thân hắn nhặt một chiếc cán chổi đang phơi trước cổng nhà bên
đường để phòng thân, đoạn chạy ngay tới trước cửa nhà Quách đại nhân.
Nhà Quách đại nhân là một căn nhà lớn kiểu Tây Quan dành cho gia
đình khá giả, bước vào cửa lớn còn có bức chiếu bích[l] và một giếng
trời lớn, nhìn đã biết là nhà giàu có.
[1] Tường hoặc bình phong đặt trước cổng lớn trong kiến trúc nhà có sân
vườn ở Trung Quốc. Theo quan niệm phong thủy, có tác dụng ngăn
luồng khí xấu vào nhà, cản luồng khí tốt thoát ra.
Thằng mõ chầm chậm mò vào cửa lớn, thò đầu qua bức bình phong nhìn
vào bên trong, chợt thấy một khuôn mặt đẫm máu xuất hiện ngay trước
mặt mình.
Thằng mõ kinh hãi hét lên một tiếng, lảo đảo lùi ra ngoài, ngã lăn vào
góc tường cạnh cửa, mắt trừng to đến độ không khép lại được, hai tay ra
sức vặn cán chổi, tựa cửa thở hổn hển. "Thì ra Quách đại nhân đó đã chết
rồi,” Đặng Nghiêu làm bộ thần bí nói với Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều
hỏi: “Chết rồi thì làm sao còn chạm mặt với thằng mõ được nhỉ? Phải
ngã lăn ra đất chứ ?”
Đặng Nghiêu khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình ngũ đoản to khỏe
rắn chắc, mặc trên mình bộ áo dài màu xám trông lại càng thấp lùn. Phô'
phường đều gọi y là Nghiêu ca, về sau gọi trại đi thành Yêu ca (Anh út).
Đặng Nghiêu là công sai trong nha môn, Lục Kiều Kiều là thày bói
chuyên môn xem cho các kỹ nữ chốn phong nguyệt. Lục Kiều Kiều tuổi