Lục Kiều Kiều chọn một danh sách những bài ồn ào nhất, cho các cô
nương ra sức biểu diễn, còn bản thân cô lại tận dụng tiếng nhạc huyên
náo sắp đặt công việc cho Jack và An Long Nhi. "Chúng ta cần phản
công lại những kẻ đang theo dõi, Jack, bây giờ chúng ta chính là những
con sói quay lại lén tập kích thợ săn." Lục Kiều Kiều nói rõ ràng mục
đích của bước tiếp theo.
Jack và An Long Nhi gật đàu, sau khi cùng Lục Kiều Kiều trải qua bao
chuyện như vậy, họ đều rất tin tưởng vảo sắp xếp của cô.
"Jack, lát tl^c t^iu
dọn hành lý, »iwlpiflpsipllsppil canh giờ, sáng sớm hôm sau một mình
lên đường, đánh xe xuất phát vào giờ Mão."
Jack lộ vẻ ngạc nhiên: "Hả? Chúng ta chia ra ư? Vì sao?"
Jack không muốn tách rời Lục Kiều Kiều một giây một phút nào, anh ta
càng lúc càng yêu cô gái phù thủy thần kỳ này, bảo cùng Lục Kiều Kiều
xuống mười tám tầng địa ngục anh ta cũng dám, nhưng bắt anh ta rời xa
Lục Kiều Kiều thì ngàn vạn làn không được.
Lục Kiều Kiều nhìn anh ta, mỉm cười đày vẻ thâm tình: "Tôi sẽ đợi anh
trở về, nhưng giờ anh phải giúp tôi đánh lạc hướng những kẻ theo dõi
một thời gian... Anh đánh xe ngựa sẽ thu hút chú ý nhất, để anh đi dẫn dụ
đối phương là thích hợp nhất."
Jack cuống cả lên, căng thẳng nói với Lục Kiều Kiều: "Để Long Nhi đi
không được sao? Thằng bé dẫn dụ đối phương, tôi đi với em..."
Lục Kiều Kiều không ngờ còn phải thuyết phục tên lớn đầu này đi lo
việc, đành nhẫn nại từ tốn giải thích: "Khi chạy trốn, anh quá to cao, vô
cùng dễ thấy, hơn nữa Long Nhi vẫn là trẻ con, có nhiều chuyện nó
không thể tự mình quyết định, để nó đi một mình có thể sẽ ảnh hưởng
đến kế hoạch tiếp theo. Anh lại khác, để anh tự mình xử lý mọi chuyện,
tôi rất yên tâm."
Lục Kiều Kiều mỉm cười dịu dàng nhìn Jack, tay nắm lấy tay Jack đang
đặt trên bàn.
Trái tim Jack đập thình thịch loạn lên, anh ta quả thực không kháng cự
nổi nụ cười và vẻ dịu dàng của cô, thoắt chốc đã mềm lòng.
"Kiều Kiều, chúng ta phải chia cách bao lâu?"