giống mình? Lục Kiều Kiều đắm mình trong khói thuốc phiện, suy nghĩ
bắt đầu phiêu du mơ màng.
Khói thuốc màu vàng khiến ánh đèn trong
phòng cũng trô nên vẩn đục, Lý Tiểu Văn ngâm mình vào bồn tắm, Lục
Kiều Kiều bèn nhắm mắt tìm chuyện phiếm nói với cô.
“Nhà cô còn những ai hả Tiểu Văn?”
“Em còn một đứa em gái, lúc bị lừa bán còn có cha và mẹ...”
“Lúc đó mẹ cô ốm nặng lắm phải không?” Lục Kiều Kiều đã coi qua bát
tự của Tiểu Văn, ít nhiều cũng nắm được hoàn cảnh gia đình cô ta.
"Vâng ạ, Kiều tỉ, chị đúng là cái gì cũng biết!” Lý Tiểu Văn vẫn không
hề biết Lục Kiều Kiều là người thế nào, chỉ biết đối phương là tình nhân
mà Jack rất thích, nên có đôi chút gắt gỏng với Jack, không ngờ chuyện
trong kỹ viện lẫn chuyện nhà của mình, Lục Kiều Kiều đều biết rất rõ.
Lý Tiểu Văn ngồi trong bồn tắm, hai tay vịn vào cạnh thùng, nhoài người
sang phía Lục Kiều Kiều: “Kiều tỉ biết xem tướng ạ, em cảm giác chị cứ
như thần tiên vậy...”
"Ha ha... làm gì có, tôi đoán bừa thôi, em gái cô nhỏ hơn cô nhiều phải
không?” Lục Kiều Kiều nghĩ, dù biết cũng không nhất thiết phải nói quá
nhiều, giờ không phải lúc thu tiền coi bói của khách hàng, chẳng việc gì
khoe khoang thần thông.
“Cũng không hẳn ạ, kém em sáu tuổi, lúc em đi nó vẫn còn là một đứa
bé con, giờ chắc đã thành thiếu nữ rồi..” Lý Tiểu Văn thẫn thờ nhớ lại
chuyện ở quê nhà ba năm trước, khi đó cô ta vẫn còn là cô thôn nữ ngây
thơ chẳng biết gì.
Lục Kiều Kiều vòng vo lâu như vậy, chính là muốn nói đến chuyện này:
“Cô có thích em gái
không?”
“Thích ạ, con bé toàn bày bừa ra nhà, hễ cha phát hiện lại đánh em,
nhưng em vẫn thích chơi với nó.”
“Cô thích trẻ con lắm hả?” Lục Kiều Kiều vờ bâng quơ hỏi một câu.
"Vâng ạ, em thích nhất là chơi với em gái, hồi ấy cái đầu nó to lắm,
trông rất đáng yêu!”. Lý Tiểu Văn nói tới chuyện trẻ con, liền lộ vẻ tươi