Trước hết, phải chấp nhận một điều là không có tổ chức kết hợp nào được
coi là bất biến, không có hình thức kết hợp nào được coi là duy nhất, độc
tôn khi chưa hội đủ mặt các nước Đông Nam Á. Hiệp Hội ĐNA (ASA) có
ba hội viên, tự cảm thấy chật hẹp nên đã giải tán nhường chỗ cho Hiệp Hội
Các Quốc Gia ĐNA (ASEAN). HHCQGĐNA có năm hội viên cũng nên
nghĩ đến một lúc nào đó phải có một tổ chức khác nếu muốn bành trướng
rộng hơn. Đó là điều làm cho tất cả các hội viên đều cảm thấy mình là sáng
lập viên, không có mặc cảm kẻ trước người sau và nhờ vậy sẽ tạo được
chân bình đẳng ngay trong nội bộ.
Mỗi khi thay đổi hình thức tổ chức thì cũng phải nghĩ đến thay đổi mối liên
hệ bằng cách thăng tiến lên các mặt hợp tác. Chính trị, kinh tế, xã hội, văn
hóa, an ninh… đều phải được khai triển rộng rãi. Địa hạt này sẽ giúp địa
hạt kia thoát khỏi bế tắc. Thí dụ những liên hệ văn hóa sẽ giúp cải thiện mô
thức chính trị. Mô thức chính trị tương đối gần nhau (không đến nỗi trái
nghịch như cộng sản với tư bản hiện giờ) sẽ tạo điều kiện cho các khung
cảnh xã hội đỡ khác biệt. Khung cảnh xã hội có hòa hợp thì mới tạo được
nền móng tốt cho hợp tác kinh tế v.v…
Tất cả những mặt kết hợp trên rất cần thiết nhưng chưa đủ. Công thức dẫu
có, đơn chất trộn vào nhau dẫu đúng phân lượng, song vẫn không nảy sinh
hiện tượng hóa hợp! Chung qui chỉ còn thiếu một chút chất xúc tác. Chất
xúc tác ở đây là linh hồn của nỗ lực kết khối. Đó là tình anh em ruột thịt, là
tình thương yêu đùm bọc lấy nhau. Đó là ý thức Đại Thái, ý thức Đại Mã, ý
thức Đại Nam Hải, ý thức Maphilindo, ý thức Trăm Việt.
Các dân tộc Bách Việt đã điêu linh khốn khổ hàng ngàn năm, suốt từ Hoa
lục xuống vùng đất Đông Nam Á vì mưu đồ tiêu diệt của Tàu, đã bị bóc lột
đến tận cùng xương tủy hàng trăm năm dưới thời kỳ thống trị của Tây, đã
đâm thuê đánh mướn cho các đế quốc hiện đại hàng chục năm đủ gây nên
những đau thương tang tóc chưa từng có. Trước hoạ diệt vong chung, phải