TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1023

“Sẽ không đâu, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp được bà ấy nữa.” Chu

Khôn nói một câu hai nghĩa, đặt cái túi lên mặt bàn, lại lấy chìa khóa nhà giáo
sư Phan ra giao cho Cát Vân bảo: “Ý của giáo sư Phan là nhà cửa để không
thiếu hơi người, để cho cô chuyển sang bên ấy, không cần phải chen chúc với
người ta trong ký túc xá nữa.”

Cát Vân thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Tôi không

qua bên đó đâu, ông ấy luôn cản trở việc kết giao bạn bè của tôi, tôi không
thích ông ấy, nghe nói ông ấy sẽ bị giam trong thời gian rất dài, không quay lại
làm phiền tôi nữa là tốt nhất.”

Cát Vân còn nói cô ta đã bỏ công việc trong học viện, có một nhà nhiếp

ảnh danh tiếng muốn mời cô tham gia cuộc thi nghệ thuật khỏa thân quy mô
lớn, cơ hội này có thể giúp cho con đường sự nghiệp sau này của cô ta càng
thêm rộng mở. Cát Vân đã không còn thỏa mãn với việc chỉ xuất hiện ở những
sự kiện nhỏ, cô ta muốn mỗi ngày càng có nhiều người nghênh đón hâm mộ
mình, trở thành mục tiêu mà hàng vạn người phải dõi mắt quan tâm.

Lý An Dân trông thần thái sáng rỡ trên khuôn mặt Cát Vân, nhìn cô ta

dùng dáng vẻ ngây thơ vô tội mà thốt ra những lời sắc nhọn gây tổn thương
người khác, bỗng cảm thấy lạnh buốt cả lòng, cảm giác sợ hãi dấy lên, không
biết phải nói như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác đưa mắt nhìn Cát Vân như một
chú chim non rời tổ khoan khoái hòa nhập vào trong đám đông, nhào vào lòng
một gã đàn ông xa lạ.

Lý An Dân túm lấy vạt áo Diệp Vệ Quân, cất giọng buồn bã hỏi: “Anh Vệ

Quân, anh bảo số tiền kia có thật là do Cát Vân gửi về cho cha cô ta hay
không? Những bức thư đó cũng là do chính tay cô ta viết ư? Cô ta có thực sự
nhớ mình còn có một người cha?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.