TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 1024

Diệp Vệ Quân vuốt mớ tóc ngắn trên đầu cô mà nói: “Em cho là thế nào

thì nó là như vậy, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.”

Lý An Dân gật đầu, khuôn mặt tươi cười chân thành chất phác của ông

Cát chợt hiện ra ngay trước mắt, nhớ đến đôi chân teo tóp của ông cùng vẻ tự
hào hiện rõ trên nét mặt khi nhắc đến con gái của mình, Lý An Dân cảm thấy
vô cùng khó chịu.

Ngay lúc cô đã dần lãng quên những chuyện này, Chu Khôn bỗng gọi

đến, báo cho cô biết là Cát Vân đã chết, nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô
ta là chứng thiếu máu không tái tạo diễn tiến thành ung thư. Trước khi chết, nội
tạng, đáy mắt cùng với hộp sọ của cô ta đều có dấu hiệu chảy máu, bệnh tình
diễn tiến vô cùng nhanh, chưa được nửa tháng thì đã chết trên giường bệnh vì
việc chữa trị không có tác dụng.

* * *

Có một đêm nọ, Lý An Dân đi ngang qua góc phố mà bác Hoa từng trải

hàng ra bán, thấy một cô bé ngồi bó gối dưới đèn đường. Cô bé ngẩng cao đầu,
nghển cổ, dùng ánh mắt lạ lùng quét về phía những người qua lại trên đường,
thế nhưng nam nữ đều hững hờ đi qua trước mặt cô, không hề đưa mắt nhìn cô
lấy một cái.

Lại qua một quãng thời gian, bên cạnh cô bé có thêm một ông lão gầy trơ

xương, ông lão dùng bàn tay ngăm đen khô quắt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé
gái ấy, nhưng ánh mắt của cô bé vẫn hướng về phía những người lui tới qua lại
như trước.

Rốt cuộc đến một ngày góc đường trống không, không còn bé gái mà

cũng chẳng có ông lão gầy còm, chỉ có một đôi ngài một lớn một nhỏ tung tăng
vờn nhau dưới ánh đèn sáng rỡ. Con ngài lớn đuổi theo sau con ngài nhỏ, mà
con ngài nhỏ vẫy mạnh đôi cánh, bay về phía bóng đèn nóng rực...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.