TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 187

Lý An Dân trợn mắt nhìn anh: “Anh kêu em nhìn vào gương là để khiến

em tức giận? Anh biết chắc em sẽ tức giận sao? Nói thật… Em thà không thấy
đoạn quá khứ đó còn hơn, làm em có cảm giác cứ như mình đang giúp ông chủ
Ngô gây ác vậy. Kỳ thực anh có thể nghĩ ra biện pháp khác mà, đâu nhất định
phải dựa vào em mới được.”

“Không có em thì không được thật mà. Phải hiểu rõ chân tướng sự việc

rồi mới có thể quyết định sau đó nên làm gì, cảnh tượng hiện ra trong gương
anh lại không nhìn thấy, phải thông qua em mới biết được. Anh không chuyên
về cái này, không có đôi mắt của em thì muốn xong việc cũng khó.” Diệp Vệ
Quân thành thật đáp.

Lý An Dân cáu tiết, “Anh lấy em ra làm công cụ sử dụng à? Kết quả để

cho ông chủ Ngô đó vẫn sống ngon lành!”

“Trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình chưa chắc em đã thấy vui,

mặt nạ trừ tà lúc ấy đang ở trên người em, cho dù chỉ hơi cảm thấy tức giận
thôi cũng sẽ bị nó ảnh hưởng thành như phát cuồng lên, cảm xúc của em trong
khoảnh khắc đó chưa chắc đã là thật.”

“Nhưng mặt nạ này chẳng qua do tình cờ mới được tặng, nếu như không

có nó thì anh định làm thế nào?”

Diệp Vệ Quân phẩy tay đáp: “Nếu vậy thì cũng đành bó tay bất lực chứ

sao, anh chỉ đi xem phong thủy, những thứ khác là tiện tay làm thêm một chút
thôi. Hơn nữa vong thú bám trên người ông ta đã hòa làm một thể với vật trấn
trạch rồi, nói cho chuẩn ra, tức là ám vào người ông chủ Ngô không phải vong
linh thuần túy, mà chính là thần! Em còn nhớ mười hai món đồ nội thất khắc
hoa văn thần thú vờn mây kia không? Mười hai con thần thú ấy quả thực là
mười hai con mãnh thú mà Phương Tướng đã ra tay thu phục, mà cũng đúng là
có người dùng bọn chúng để trấn trạch. Em có biết trấn gì không? Là âm
trạch

[11]

đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.