TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 53

trật tự. Cụ bà đầu tóc hoa râm, thân thể bị người phụ nữ che khuất hơn phân
nửa, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vầng trán nhăn nheo, da dẻ ngăm đen,
nơi chân tóc có vẻ ươn ướt sáng bóng.

Ngụy Quảng Ninh cũng thò đầu nhìn vào trong, cười nói: “Mẹ tôi đấy,

chín mươi tám tuổi, là quý nhân của thôn, xương cốt vẫn còn cứng cáp lắm!
Hai năm nữa là đại thọ trăm tuổi của bà rồi!” Lời nói lộ rõ vẻ tự hào, từ cái tên
Tử Hiếu của thôn bọn họ là biết chỗ này vô cùng hiếu thuận, có thể nuôi mẹ
già đến gần trăm tuổi, đứa con này đúng thật có thể tự hào một phen rồi. Hơn
nữa nét mặt vinh dự chân thành như vậy, hẳn chính là một người con vô cùng
có hiếu, Lý An Dân cũng thay đổi cách nhìn với ông lão này.

Đợi ông ta nói xong rồi Diệp Vệ Quân mới không nhanh không chậm

thuật lại ý định khi đến đây. Ngụy Quảng Ninh giống như một con vượn khom
mình ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhịp nhàng lên bàn, con ngươi đảo quanh vài
vòng, vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “Là đoạn giữa lầu hai bị sập, lúc ấy tôi đang
kiểm tra phòng dưới lầu, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, trước mặt đã sập xuống
một mảng lớn, khi ấy tôi còn nghĩ… May mà trong ký túc xá không có ai,
không thì có thể gặp nạn rồi.”

Diệp Vệ Quân thoáng nhíu mày rất nhẹ gần như không thể nhận ra:

“Trong ký túc xá không có ai sao?”

Đôi mắt như bị che phủ bởi một lớp màng mỏng màu vàng của Ngụy

Quảng Ninh lại xoay chuyển, ông ta liếm liếm môi dưới, nhếch miệng nói:
“Tất nhiên là không có ai, trước đêm Giao thừa mừng năm mới mà, hẳn phải
về nhà hết rồi.”

Lý An Dân hỏi tiếp: “Vậy lúc ông giao việc lại yêu cầu người ta phải bật

kinh Phật để làm gì?” Nhìn ông ta cũng không giống Phật tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.