TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 584

Lý An Dân nói với Tống Ngọc Linh: “Tôi thấy cô cũng đem tôi nhét vào

trong lồng cho rồi.”

Tống Ngọc Linh nâng cằm cô lên, thổi một hơi về phía mặt cô: “Nếu có

cơ hội, tôi sẽ tìm một cái lồng thật xinh cho cô ở.” Nghiêm Hoài Đức ho nhẹ
một tiếng, đứng ở trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn về phía bên này, Tống Ngọc
Linh cười cười, buông tay ra, “Chỉ nói giỡn thôi mà, cho dù tôi có muốn nuôi
cô, ông Nghiêm đây cũng sẽ không đồng ý, tôi không lấy chuyện làm ăn ra
đánh cược đâu, cô cứ yên tâm.”

Chuyện nuôi một con người mà cô ta nói nghe đơn giản cứ như nuôi

chuột bạch, Lý An Dân cảm thấy người đàn bà này có chút hoang tưởng, tuy
lời nói cử chỉ của cô ta lúc nào cũng ung dung tao nhã nhưng hành vi lại không
được bình thường.

Tống Ngọc Linh đặt một chậu nước trước cửa lồng sắt, mở cửa lồng ra,

cầm khăn lau sạch người Diệp Vệ Quân, cô ta muốn lấy mẫu máu để xét
nghiệm, nếu không lau cho sạch một chút lúc lấy máu rất dễ bị nhiễm khuẩn,
trong hoàn cảnh thiếu thốn thế này, khâu khử trùng ban đầu rất quan trọng. Thế
nhưng Diệp Vệ Quân lại không thèm hợp tác, giật lồng sắt rung lên bần bật,
mặc dù anh bị trói hết cả tay chân nhưng thân thể hãy còn cử động được.

Tống Ngọc Linh giữ không được Diệp Vệ Quân, chỉ còn cách lui ra

ngoài, Lý An Dân không nói tiếng nào đã chui ngay vào trong, sải bước tiến
tới trước người anh, Diệp Vệ Quân an tĩnh trở lại, thở ra nhẹ nhàng, ánh mắt
dừng lại trên mặt cô lưu luyến không dời.

Lý An Dân không dám đáp lại ánh nhìn chăm chú của anh, hết sức cẩn

thận cắt bỏ chiếc áo gió bên ngoài, nhận thấy thương tích trên người anh còn
nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Bề mặt vết thương cơ hồ chiếm hết hơn
phân nửa người anh, toàn bộ cánh tay trái chi chít những chỗ lở loét mưng mủ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.