TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 712

Lý An Dân cố đè nén nỗi bất an trong lòng, kể lại với Tống Ngọc Linh

rằng cô đã đến trấn Bạch Phục để tìm người, nhưng kết quả chỉ là một chuyến
đi không công. Bọn họ nói biến mất là biến mất liền, không để lại bất kỳ dấu
vết nào, mọi liên hệ đều bị xóa sạch.

Tống Ngọc Linh nhướng mày hỏi: “Không phải tôi đã gửi cho cô hộp rối

bóng sao? Không phát hiện được gì trên đó à?”

Lý An Dân sửng sốt, lúc này mới sực nhớ chuyện con rối, suýt nữa là cô

quên khuấy đi mất, cô lôi cái hộp trong ba lô ra đặt lên bàn, hỏi: “Nửa đêm thì
nó có động tĩnh, tôi đang muốn hỏi ông chủ xem đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đã bảo rồi mà, Tiểu Lư am hiểu thuật truy tung, trên con rối bóng

này có dính máu của Diệp Vệ Quân.” Tống Ngọc Linh mở nắp hộp ra, dựng
con rối lên rồi nhìn sang Lư Ngư, “Cậu giải thích cho cô ấy hiểu đi.”

Lư Ngư nói đây là bí pháp trong phương thuật của phái Yên Sơn, lấy máu

quệt lên vật môi giới, dựa vào liên hệ giữa “khí” còn sót lại trong máu và khí
mạch của bản thể, từ đó mô phỏng động tác chân thật của thân thể người ấy.
Tuy nhiên vật môi giới phải do người làm phép tự mình chế tạo và thi triển lên
đó những chú văn tương ứng.

“Nhà tôi từ đời này qua đời khác vì muốn tìm kiếm vật môi giới thích hợp

mà ba trăm sáu mươi nghề cũng đều làm thử qua rồi, nào tượng gỗ rồi tò he,
cuối cùng mới nhận ra rối bóng có hiệu quả tốt nhất, nhỏ gọn, có thể điều
khiển dễ dàng, các khớp còn linh hoạt, là vật môi giới thích hợp nhất.”

Lý An Dân hồi tưởng lại tư thế vặn vẹo đau đớn lăn lộn của con rối, tim

như thắt lại, cô hỏi Lư Ngư: “Tôi làm thế nào để xác định được là thật hay giả?
Không thể chỉ nghe mấy người nói thế là tôi tin ngay được, hơn nữa con rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.