TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 73

của cô trong hồi ức của những người đưa tiễn, không một ai có thể ngờ vực
được chuyện này.

Bà ngoại Vương Giai khóc ngất trước mộ cô ấy mấy lần, người đầu bạc

tiễn kẻ đầu xanh, thật là buồn bã đau thương đến mức không thể nói thành lời,
Lý An Dân không khỏi nghĩ tới bà nội mình, sống mũi bất giác cay cay, cô
gắng sức nhai bánh quẩy, ngẩng đầu tu sữa đậu nành ừng ực, ngẩng mặt lên
như vậy, hơi nóng trong mắt có lẽ cũng sẽ bay đi.

Diệp Vệ Quân vỗ vỗ vai an ủi cô, cũng không nói những lời đại loại như

“Cố nén đau thương” này nọ, lúc này không nói gì còn có ích hơn lên tiếng, có
anh ở đây, Lý An Dân liền cảm thấy đặc biệt an tâm, hẳn là do tướng mạo
đường hoàng chính trực, tác phong điềm tĩnh, nên anh đi tới đâu liền có thể
khiến nơi đó ổn định lại.

Không bao lâu sau thì chuông cửa vang lên, Lý An Dân vội chạy ra mở

cửa, Cao Hàm đang đứng run lẩy bẩy ở bên ngoài, sắc mặt tiều tụy cứ như dân
đói chạy nạn, hai quầng mắt thâm đen, là kết quả của một đêm thức trắng.

Lý An Dân nhanh tay kéo cô ngồi lên ghế sô pha, hỏi trước: “Cậu đã ăn

sáng chưa?”

Cao Hàm gật đầu, nghi thần nghi quỷ mà hết ngó đông rồi lại nhìn tây,

thấy Diệp Vệ Quân liền sửng sốt, “Đây là…”

Lý An Dân giới thiệu: “Diệp Vệ Quân, chủ nhà trọ của tớ.” Cao Hàm

từng thấy mặt Diệp Vệ Quân trên tàu hỏa, nhưng chắc là cô không nhớ rõ, mà
khi đó Lý An Dân thì lại bị chứng ảnh nhiễu phát tác.

Cao Hàm lễ phép bắt chuyện, rụt rụt cổ, bộ dáng tựa hồ như rất lạnh, gần

đây tiết trời hơi nóng, chỉ cần mặc áo đơn chứ không cần phải khoác thêm áo
ngoài làm gì, thế nhưng cô lại mặc trên mình một cái áo len cao cổ, bên ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.