TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 71

Diệp Vệ Quân giữ bàn tay đang cầm tăm bông của cô lại: “Không cần

phiền phức vậy đâu, chỉ cần cô dùng… dùng…” Nói tới đây, trên mặt anh lại
hiện lên vẻ khó xử.

Lý An Dân liền lấy làm lạ, bộ có thứ gì tốt hơn hay sao mà phải ấp a ấp

úng, “Dùng cái gì? Băng cá nhân? Chắc chắn là không dán được đâu.”

Diệp Vệ Quân thở dài, đưa ngang cánh tay ra trước mặt cô, “Không, cô

làm đi.”

Lý An Dân bôi thuốc đỏ lên hai tay anh, từ trên xuống dưới, bất kể là

xước hay là không xước, chỗ da nào bị bôi qua liền biến thành một màu nâu
nhạt.

***

Ngồi xe bus mấy tiếng đồng hồ đúng là mệt chết người, cả thể lực lẫn tinh

thần đều tiêu hao nghiêm trọng khiến Lý An Dân mềm rũ người, không thèm
đợi đến tám giờ tối đã ngủ say tít mù chẳng còn biết trời trăng gì.

Bởi vì ngủ sớm nên hôm sau thức dậy cũng sớm, trời vừa tờ mờ sáng thì

cô đã tỉnh, sau khi chải đầu rửa mặt xong xuống lầu thì đã thấy Diệp Vệ Quân
đang vo gạo dưới bếp. Lý An Dân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, còn
chưa tới sáu giờ, con người này luôn giữ vững tác phong làm việc và nghỉ ngơi
như trong quân đội, cho tới giờ còn chưa thấy anh ta ngủ nướng lần nào.

Vốn tưởng vo gạo là để nấu cháo ăn, không ngờ kết quả anh ta lại nói

muốn nấu xôi nếp, kêu Lý An Dân đi mua bánh quẩy và sữa đậu nành. Còn
chưa đi tới đầu đường, điện thoại di động lại reo lên, Lý An Dân cũng không
thèm nhìn xem là ai, vừa mở ra liền đưa lên tai, một tiếng nức nở vang lên:
“An Dân à? Tớ là Cao Hàm, đêm qua Tiểu Quyên đã nhảy lầu tự sát… Tớ phải
làm sao bây giờ? Tớ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.