TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 70

Lý An Dân vừa nghe mấy chữ “ký túc xá” liền có dự cảm không lành,

“Ký túc xá mà anh nói không phải là ký túc xá Đại học Công nghiệp đó chứ?
Là tòa nhà mà tôi đã ở?”

Thực ra không cần anh gật đầu hay lắc đầu thì Lý An Dân đã sớm có đáp

án rồi, Diệp Vệ Quân còn nói: “Thôn Tử Hiếu còn có một cái tên khác, gọi là
thôn Trường Thọ, địa phương này cũng được đăng lên báo rồi, ba mươi năm
trở lại đây trong thôn xuất hiện nhiều người thọ trên trăm tuổi, mà chủ yếu đều
là phụ nữ, trong cuộc phỏng vấn đó, trưởng thôn cho rằng có thể là nhờ tác
dụng của dầu bôi tóc mà dân bản xứ tự chế, dầu bôi tóc hiệu Song Linh đang
lên cơn sốt bán hàng trên mạng cũng là sản phẩm đặc biệt của thôn Tử Hiếu.”

Lý An Dân trước giờ vẫn không tin bài phỏng vấn này là đúng sự thật,

“Chỉ là lăng xê quảng cáo để buôn bán thôi mà, cho nhà báo chút tiền, mượn
bài phỏng vấn đẩy mạnh việc tiêu thụ sản phẩm, thủ đoạn này xưa rồi, miếu
Bạch Phục còn không phải một ví dụ ngay trước mắt sao? Dựng lên truyền
thuyết rồi phóng đại sự thật để hấp dẫn du khách tới đó.”

Diệp Vệ Quân cất tiếng cười nhẹ, cũng không bác bỏ mà vén tóc mái lên,

Lý An Dân nhận ra trên trán anh có một vết sẹo màu trắng nhạt, kéo dài từ thái
dương ra đến sau tai, bình thường vẫn bị mái tóc che đi mất nên không thể nào
nhìn thấy được. Cùng với động tác nâng tay lên của anh, ống tay áo tuột xuống
tới cùi chỏ, trên cánh tay xuất hiện nhiều vết xước, ban ngày không để ý, đến
giờ nhìn lại mới thấy thương tổn rất nghiêm trọng, miệng vết thương còn rỉ ra
nước, chỉ sợ là sẽ bị mưng mủ nhiễm trùng.

Lý An Dân nghĩ có lẽ là anh bị trượt ngã trong thôn Tử Hiếu, vì sĩ diện

nên mới không thèm nói ra, cũng không hỏi nhiều mà về phòng lấy bông băng
thuốc đỏ chuẩn bị sát trùng cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.