TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 889

“Đừng cuống lên như vậy, bắp đùi vẫn còn tri giác, màu sắc của máu vẫn

bình thường.” Tống Ngọc Linh lấy bình nước trong túi ra, đổ nước rửa vết
thương, uống một viên thuốc tiêu viêm giảm sưng xong, cười nói: “Tôi không
nhìn thấy rắn, chỉ có thể cảm thấy chân đang rỉ máu, nếu như đổi lại là người
không biết chuyện, gặp phải tình huống nguy hiểm mà không hiểu rõ nguyên
do tất sẽ luống cuống tay chân.”

Nọc độc của đám rắn này cho dù không gây nguy hiểm trí mạng nhưng lại

có thể gây tê thần kinh cục bộ, Tống Ngọc Linh muốn đứng cũng không đứng
nổi chứ đừng nói chi là đi hay chạy. Trước mắt còn không biết là phải đi thêm
bao xa, cũng chẳng rõ là có cần thể lực đối phó hiểm nguy nào đó hay không,
lúc này cô ta ngồi đây vẫn an toàn hơn so với việc tiếp tục di chuyển.

“Cô đừng chờ tôi nữa, cứ đi trước đi.” Tống Ngọc Linh tháo ba lô xuống,

lấy một cái hộp có hình dáng dài và mảnh ra đưa cho Lý An Dân.

Lý An Dân nhận lấy cái hộp xong mở ra xem thử, bên trong chính là bùa

cấm tà Bát phương, cô hỏi lại: “Cái này dùng để làm gì? Cho tôi cái xẻng gấp
còn có tác dụng hơn thứ này.”

Tống Ngọc Linh khẽ cười ha ha, tựa đầu vào vách đá, đôi mắt khép hờ,

nói: “Cứ mang theo đi, phòng một chút vẫn hơn, nhân tiện dán ở bên cạnh tôi
mấy tấm luôn, có thể là tôi phải ngồi nghỉ ở đây khá lâu đấy.”

Lý An Dân dán mấy tấm bùa lên trên vách đá sau lưng cô ta, nói: “Tôi đi

trước để dò đường xem sao, nếu như không có nguy hiểm thì lại quay về đây
dắt cô đi cùng, lúc này tách ra hành động là không tốt, thay vì mạo hiểm quay
lại theo đường cũ, chi bằng cứ lần mò tiến lên phía trước vẫn hơn.”

Tống Ngọc Linh nhếch môi, nở một nụ cười yếu ớt, xem dáng vẻ đúng là

không còn sức để nói chuyện được nữa. Lý An Dân cũng không trì hoãn, đi
vào trong khe nứt hình chữ V kia, khe này ăn vào khá sâu, bên trong rất quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.