TRẤN BẠCH PHỤC CÓ MA - Trang 958

Lý An Dân gọi bà ấy là “bác Hoa”, năm giờ đúng xế chiều nào bác Hoa

cũng dọn hàng ra bán, những lúc tan học muộn, trên đường trở về ký túc xá, Lý
An Dân đều trông thấy bác Hoa đang ngẩng cao đầu, nghển cổ, nhìn về phía
những người qua đường bằng ánh mắt mong đợi.

Thế nhưng trai thanh gái lịch vẫn cứ hờ hững đi lướt qua gian hàng của bà

mà chẳng hề cúi đầu liếc nhìn đến một cái.

Cũng phải thôi, bây giờ nào có ai còn dùng khăn thêu thủ công, còn có ai

sử dụng thứ khăn vải giản dị thế này.

Một hôm trong khoa tổ chức liên hoan, lúc về thì đêm cũng đã khuya, Lý

An Dân lại trông thấy bác Hoa, bà vẫn chưa dọn quán, ôm gối ngồi trên một
mảnh vải đen, đèn đường treo trên đỉnh đầu của bà, ánh sáng nhạt nhòa lại lóa
mắt, chiếu soi bóng dáng của người phụ nữ nông thôn phơi gió phơi sương.

Lý An Dân thấy mà chua xót trong lòng, tiến bước đi qua ngồi xổm trước

gian hàng. Những chiếc khăn tay màu trắng nổi bật trên nền vải đen, chất vải
có chút xơ cứng, màu hơi ngả xám, giống như một tấm ga giường đã cũ kỹ
trong phòng bệnh đã qua sử dụng, đường viền của khăn tay cũng được thêu
một cách thủ công, đường kim mũi chỉ rất tinh tế, hoa mẫu đơn thêu bằng chỉ
bạc nằm ở chính giữa chiếc khăn tay, mỗi một đóa đều có hình dáng khác nhau
không hề trùng lặp.

Trong lúc Lý An Dân đang chọn khăn tay, bác Hoa vẫn không ngơi tay

mà tiếp tục tô điểm cho chiếc khăn tay đang thêu dở, bà dùng sợi tơ đỏ mảnh
như sợi tóc, ngón tay đưa kim thô to như cải củ chậm rãi đâm qua đâm lại trên
mặt vải, nhìn không giống một tay thợ thêu thạo nghề, nhưng bà lại không cần
dán mẫu can lên mặt vải, chỉ cứ thế thêu, từ cuống hoa mà từng mũi lan dần
lên trên, bông hoa từ từ hiện ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.