TRĂNG HUYẾT - Trang 739

ANTHONY GREY & NGUYỄN ƯỚC

TRĂNG HUYẾT

TẬP III - Phần Thứ Năm - Điện Biên Phủ - 1954

- 14 -

Đi bên Joseph trong bóng nắng lốm đốm dưới hàng me thẳng tắp hai bên
đường Catinat, Tuyết nói giọng rất nhỏ:
- Hẳn cha nghĩ con là người lạnh lùng và vô cảm vì cha chưa bao giờ thấy
con khóc. Có lẽ cha nghĩ rằng con bất cần mọi sự, có đúng vậy không?
Xốn xang dưới tia nhìn chằm chặp và thách thức của con gái, Joseph trả
lời:
- Không, cha không nghĩ như vậy. Cha nghĩ có thể có rất nhiều lý do khiến
con muốn giữ kín cảm xúc cho riêng mình.
Joseph nhìn xuống, thấy Tuyết đang ngó lên anh không chớp mắt, và anh
nhận ra mình không chận nổi tia mắt ấy.
Tuyết mặc áo dài lụa trắng, loại dày gần như vải bông và hoa văn rất mờ,
đầu chít khăn tang trắng với hai đuôi khăn thả dài xuống lưng. Dù Tuyết
trong bộ y phục cổ truyền Việt Nam dành cho người vừa mất thân nhân với
kiểu thức có ý bày tỏ rằng trong thời gian thương khó, kẻ chịu tang cố tình
không để ý tới việc điểm trang, Joseph vẫn thấy vẻ mặt đẹp tự nhiên của
con gái làm anh hầu như càng nhìn càng thêm đau đớn.
Suốt buổi lễ mở cửa mộ Lan và thân phụ nàng, Joseph không dám đưa mắt
nhìn về hướng con gái. Nhưng sau đó anh yêu cầu nó chiều nay tới gặp anh
bên ngoài khách sạn. Lập tức Tuyết tới đúng y giờ đã định.
- Có lẽ cha cần nhớ rằng con đã tự luyện tập thật nhiều để giữ cho mình
không khóc mỗi khi cảm thấy tủi thân hoặc gặp điều bất hạnh. Đó là cái có
thể trở thành thói quen.
Joseph trả lời một cách khốn khổ:
- Cha có nhận ra cái đó. Và dĩ nhiên nếu con không cảm thấy cực kỳ
choáng váng trước sự tử nạn của mẹ con giống hệt như cha cảm thấy, điều
đó hoàn toàn chẳng có gì lạ. Nhưng trong lần cuối cùng cha nói chuyện
riêng với mẹ, bà ấy có nói với cha rằng thật bất hạnh cho bà vì con phải lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.