Tại quầy báo, bà tìm thấy tờ Minneapolis Star Tribune. Có thể lúc sáng nay
Lacey cũng đã đọc tờ báo này, bà thầm nghĩ một cách buồn bã. Chỉ với việc
cầm tờ báo thôi cũng làm cho và có cảm tưởng là bà đang gần đứa con gái
của mình.
- Bà có muốn giấy gói không thưa bà?
- Xin ông gói giùm cho tôi đi. - Mona tìm tiền lẻ trong bóp của bà, trong
khi người bán hàng xếp tờ báo lại làm hai rồi nhét vào trong một bao nhựa.
*
* *
Khi Mona về đến nhà hàng, người ra đứng thành hàng dài trước quầy gởi
đồ. Alex đang chờ bà tại cái bàn quen thuộc của họ.
- Xin lỗi, hình như em đến muộn thì phải.
Ông ta đứng lêm, hôn vào má của bà.
- Em không bao giờ đến muộn cả, nhưng sao mặt em tái ngắt như thế kia?
Bộ em đi bộ từ New Jersey đến đây hay sao vậy?
- Ồ không, em đến sớm một chút nên bỏ đi mua một tờ báo đấy chứ.
Carlos, người phục vụ thường xuyên của họ, đang loay hoay quanh đấy.
- Thưa bà Farrell, bà cho phép tôi cởi chiếc áo ấm của ba ra. Bà có muốn
tôi gởi cái gói này tại quầy gởi đồ không?
- Thôi em cứ giữ nó ở đây đi, - Alex đề nghị. Và ông ta cầm cái túi đó trên
tay của Carlos rồi để nó trên một cái ghế trống cạnh đó.
Buổi tối cũng khá dễ chịu như thường lệ. Đến lúc uống cà phê, Alex mói
cầm hai tay của Mona trong đôi tay của ông.
- Tối nay yên ả quá phải không anh? - Bà chế giễu ông ta một cách đáng
yêu. - Anh chỉ đứng lên có hơn chục lần chớ mấy.
- Có thể vì lý do đó mà em mua tờ báo đó không?
- Ồ không đâu, em chỉ đọc có mấy cái tựa mà thôi. - Mona cầm túi xách
lên. - Đến lượt em phải đứng lên. Em sẽ trở lại ngay thôi mà.
Alex tiễn bà ra đến xe vào lúc mười một giờ ba mươi. Đến một giờ sáng
nhà hàng đóng cửa và tất cả nhân viên đều ra về.
Vào khoảng mười hai giờ thiếu mười có một cú điện thoại. Lời nhắn đơn
giản như sau: