TRANG NHẬT KÝ ĐẪM MÁU - Trang 84

Người đó đứng lại, xoay người để nhing Ruth Wilson quơ quơ cánh tay,
yêu cầu mình đến gặp họ.
Một giây sau bà ta giới thiếu: - Tom Lynch, đây là Alice Carroll. Alice vừa
ghi tên vào đây vì cô ấy được nghe anh ca ngợi nơi đây trong chương trình
phát thanh của anh.
Anh ấy nở nụ cười thật dễ mến.
- Tôi rất mừng khi thấy mình có sức thuyết phục đến như thế. Rất vui được
làm quen với cô, Alice à. Và với một cái gật đầu, một nụ cười thật tươi, anh
bỏ đi.
- Anh ấy quá tuyệt vời, có đúng như thế không? - Ruth thốt lên. - Nếu như
tôi không có ai khác trong đời, tôi muốn... Nhưng thôi, đừng nói đến
chuyện đó nữa. Điều phiền toái là các cô độc thân thường tìm đủ mọi cách
để bám níu lấy anh ấy và đôi khi đeo bám anh ta quá trớn. Nhưng khi anh
ấy đến đây chỉ để tập mà thôi.
Một lời khuyên úp mở mà Lacey đã ghi nhận.
- Tôi cũng thế, - cô nói một cách hết sức thoải mái, - hy vọng mình cũng có
sức thuyết phục không kém.

17
Mona Farrell đang ngồi một mình trong cái nhà hàng thật lịch sự rất nổi
tiếng này, Alex Place. Đã mười một giờ đêm rồi mà trong nhà hàng vẫn
đông nghẹt khách sau giờ ra về của cá rạp hát. Người nhạc sĩ dương cầm
chơi bản "Unchained Melody" và bỗng nhiên Mona cảm thấy buồn vô hạn.
Trước đây Jack rất thích bản nhạc này.
Lời ca đang bay lững lờ trong đầu bà. Và thời gian có thể xóa mờ...
Dạo này, bà thường hay ứa lệ. "Ồ Lacey ơi, hiện nay con đang ở đâu
vâyh?"
- Bà có cho phép tôi tiếp chuyện một người phụ nữ xinh đẹp không?
Mona ngước mặt lên, bất ngờ bị kéo về thực tại và nhìn thấy nụ cười của
Alex biến mất.
- Mona, bà đang khóc sao? - Ông hỏi với giọng đầy lo âu.
- Ồ không, không có gì đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.