Lưỡi đao trên vai bị ép rút lui, Thương Mộ Sinh nhìn cô gái trước mắt,
lạnh lùng nói: “Không kẻ nào có thể ngăn cản ta.”
A Dung cười: “Không kẻ nào có thể giết hắn trước mặt ta.”
Đây là câu nói cuối cùng Phó Trường Ca nghe được trước khi hôn mê,
cố chấp như vậy, dịu dàng như vậy.
A Dung. . . . . . A Dung, người con gái như vậy, hắn sao có thể không
thích. . . . . . Nhưng. . . . . . Cả đời này hắn. . . . . .
Khi Phó Trường Ca tỉnh lại cảnh tượng xung quanh đã không giống
lúc trước, cây cối héo rũ, mặt đất cằn cỗi, giống như vừa trải qua một trận
kịch chiến.
Thanh Túc ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn khung cảnh hỗn độn xung
quanh, ánh mắt trống rỗng. Phó Trường Ca ngồi dậy: “Tiểu thư. . . . . .”
Giọng hắn khàn khàn, chỉ có thể gọi được một tiếng rồi không nói nổi nữa.
Những hình ảnh trước khi hôn mê ùa đến, Phó Trường Ca giật mình nhớ lại
vai hắn cũng bị chém một đao, hơn nữa tiểu thư cũng đã. . . . . . Nhưng vì
sao bọn họ bây giờ lại. . .
“Lấy mạng đổi mạng. . . . . . Phó Trường Ca, ta mắc nợ thật nhiều.”
Thanh Túc ngơ ngác nói, “Nàng ấy lấy mạng cứu ta, bảo ta đối tốt với
huynh, đối với huynh. . . . . . Ta còn tư cách gì đối tốt với huynh đây?”
Trong lòng Phó Trường Ca trống rỗng, trái tim dường như đã bị khoét
đi mất, trước mắt mờ mịt đen đặc.