Cô bé chỉ biết sững sờ nhìn chàng trai, thế cho nên sau này cứ nghĩ tới
lần đầu tiên gặp nhau, trong đầu nàng chỉ có ánh mặt trời, bông liễu và hắn.
Tiếng bước chân vội vã khiến Tễ Vân xưa nay cảnh giác mở mắt ra.
Ánh mặt trời buổi chiều nay rất đẹp, trong sân lá xanh hoa đỏ rực rỡ, nàng
cao hứng nên muốn uống hai chén, không ngờ lại đã ngà ngà say rồi.
Tễ Vân nhìn người tới, Sở Thanh Châu lạnh mặt đứng ở ngoài đình.
Dung mạo hắn vẫn như ngày đầu nàng quen hắn, không hề thay đổi chút
nào. Khi đó, hắn mới 15, là đệ tử quan môn đáng tự hào nhất của Môn chủ
Liễu Môn, mà nàng chỉ là đứa con gái tà đạo được Liễu Môn tốt bụng thu
lưu. Hắn là sư thúc của nàng, là người nàng kính ngưỡng nhất. Sở Thanh
Châu không biết, ở trong mắt Tễ Vân bất cứ lúc nào hắn cũng cao cao tại
thượng như vậy, tồn tại giống như một tín ngưỡng. Tễ Vân nghĩ, ở trong
mắt Sở Thanh Châu, trước kia nàng chỉ là một môn đồ đáng thương của
Liễu Môn, còn bây giờ có lẽ là một ả đàn bà độc ác đáng hận.
Tễ Vân cười, nhờ chút men say nàng híp mắt nhìn Sở Thanh Châu, lại
bỗng không rõ đây là sự thật hay là cảnh trong mơ: “Sư thúc, dạy con múa
kiếm đi. Người múa kiếm rất đẹp…”
Sở Thanh Châu đang tức giận sau khi nghe câu này cũng thoáng sững
sờ. Trong đình gió nhẹ thổi, bông liễu trắng muốt bay lả tả giữa hai người,
chao đảo rơi xuống mặt hồ ngoài đình, như đắp cho mặt hồ một lớp chăn
mỏng màu trắng mang theo chút hơi ấm.
Nắm tay đang siết chặt của Sở Thanh Châu hơi buông ra, quay đầu
không nhìn Tễ Vân nữa, bởi trong lúc lơ đãng thoáng nhìn hắn thấy dấu
hôn xanh tím trên gáy nàng: “Ngươi hãy nhớ những gì đã hứa với ta. Nếu ta
cưới ngươi ngươi sẽ không làm khó dễ Sách Viên và môn đồ Liễu Môn.”
Tễ Vân ngồi im một lúc lâu mới nhìn rõ người trước mặt. Nàng bỗng
cười, khẽ đặt tay lên mắt: “Đúng vậy, ta hứa với chàng… Ta uy hiếp được