Trang Tử và Nam Hoa Kinh
Nguyễn Hiến Lê
Tạo Ebook:
Nguyễn Kim Vỹ
Nguồn truyện: vnthuquan.net
đó sẽ lựa ngày lên trời, cho nên mọi ngƣời tự nhiên qui phụ, chứ ngƣời đó đâu có quan tâm tới họ.
2
Thân Đồ Gia cụt một chân, cùng với Tƣ Sản nƣớc Trịnh 403 [7] theo học Bá Hôn Vô Nhân. Tử Sản
bảo với Thân Đồ Gia:
- Nếu tôi ra trƣớc thì anh ở lại một chút rồi sẽ ra sau; nếu anh ra trƣớc thì tôi ở lại rồi ra sau.
Hôm sau, hai ngƣời cùng ngồi một phòng, chung một chiếu. Tử Sản bảo Thân Đồ Gia:
- Chúng mình đã hẹn với nhau ai ra trƣớc thì ngƣời kia ở lại. Bây giờ tôi muốn ra trƣớc, anh ở lại đây
một chút đƣợc không? Anh thấy tôi là một vị đại thần cầm quyền mà anh không tránh tôi, bộ anh
ngang hàng với viên đại thần cầm quyền ƣ?
Thân Đồ Gia đáp:
- Ở trong nhà thầy mà có đại thần cầm quyền nữa ƣ? Anh tự khoe nhƣ vậy thì chỉ tỏ rằng anh kém
ngƣời khác thôi 404 [8] . Tôi nghe nói: “Gƣơng mà sáng thì không bị bụi đóng vào; nếu bị bụi đóng
vào thì gƣơng bị mờ. Ở với hiền nhân lâu thì không còn lầm lỗi nữa”. Nay anh học đạo của thầy, noi
gƣơng thầy 405 [9] , mà còn ăn nói nhƣ vậy, chẳng phải là lầm ƣ?
- Anh đã tàn tật nhƣ vậy mà còn đòi tranh hiền với vua Nghiêu. Xét hành vi của anh đi 406 [10] ,
không đủ cho anh phản tĩnh sao?
- Nhiều ngƣời không nhận lỗi của mình, tự cho bị chặt chân là oan; nhƣng rất ít ngƣời nhận lỗi của
mình mà tự cho rằng mình không đáng còn giữ hai chân. Biết rằng sự thể không làm sao khác đƣợc
mà vui lòng thuận mệnh, chỉ bậc hiền đức mới đƣợc nhƣ vậy. Ai mà đi ngang qua đƣờng bắn của
ông Nghệ 407 [11] thì thế nào cũng bị một mũi tên, may mà thoát đƣợc là ngƣời mạng tốt đấy. Nhiều
ngƣời còn cả hai chân, mỉa mai tôi. Trƣớc kia tôi nổi giận lên, nhƣng từ khi lại học thầy thì bỏ đƣợc