TRAO VỀ EM - Trang 115

dữ, chị không dám.
Ánh Minh chớp mi:
– Vậy chẳng lẽ mình không được tự do quen một người nào đó?
– Chị không biết.
– Chị lớn rồi, đã đi làm, tạm gọi là trưởng thành sao lại không biết?

Chưa kịp trả lời Minh, Mai đã nghe ông Phùng gọi mình bằng giọng chát
chúa khác thường.

Hoảng hồn, cô vội dạ to rồi xuống nhà.

Nhìn gường mặt hầm hầm của ống và vẻ lo lắng của mẹ, Ánh Mai hoang
mang quá.

Ông Phùng hất hàm:
– Ngồi xuống đó!
Mai nhìn bà Hiên rồi mới ngồi xuống cái ghế nhựa.
Ông Phùg buông từng tiếng:
– Bắt đầu từ ngày mai, con không dạy thêm cho thằng Ta Nô nữa. Hừ!
Đúng là ... là ...

Ánh Mai vốn nhạy cảm, cô nghĩ ngay tới Thắng, nhưng liền sau đó cô phản
ứng:
– Tại sao con phải nghỉ dạy khi công việc này vẫn tốt đối với con và cả Ta
Nô?
Ông Phừng quắc mắt lên:
– Còn sao nữa. Người ta nói con đang bám vào gã Việt kiều, cậu Thắng Ta
Nô. Ba không muốn bị mất mặt vì chuyện đó.
Ánh Mai nóng mặt, cô ấp úng:
– Con chẳng làm gì sai hết.
– Nhưng chuyện đó có hay không? Hừ! Nhà nghèo không lo an phận. Cậu
Thắng ấy là của cô chủ Xuân Nghi chớ không phải là người để con tơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.