TRAO VỀ EM - Trang 183

Cướng nhột nhạt ngó lơ ra săn nhưng bà Uyển vẫn không buông tha.
– Con đă gặp Ánh Minh chưa?
Cường phát khùng lên:
– Mẹ làm ơn để con yên, làm ơn đừng nói xấu người khác. Mẹ hả hê trước
sự hư hỏng của người khác lắm sao? Bà Uyên tái mặt:
– Vì một đứa con gái không ra gì mà mày lớn tiếng với mẹ. Thế có đáng
không?

Cường làm thinh, anh đang đau khổ, anh cằn một lời an úi, một sự cảm
thông, chớ không cần một câu ơ trách. Khố nối mẹ và chị Nghi không làm
được điều đó.
Cường nghe mẹ tu tu khóc:
– Sao tôi khổ thế này. Cả đời vì chồng vì con rốt cuộc chả nghĩ tới tôi. Tôi
đã làm gì sai, tôi đã làm gì sai.

Chịu không nổi tiếng khóc, Cường vụt chạy ra ngoài sân sát nhả gia đình
Ánh Minh từng ở bây giờ cửa khoá then cài, nó lại trở thành nhà kho bậc
tam cấp Minh hay ngồi xõa tóc bây giờ bám xanh rì.

Mới mấy tháng thôi, tất cả tiêu điều thế này, hoang vắng thế này. Cường
nhớ tiếng Minh cười, giọng cô nũng nịu hết sức dể thương. Lẽ nào cô vừa
ngây thơ vừa quyến rũ với tất cả bọn con trai?

Không đúng. Nhất định không đúng. Vậy sao? Minh lại ngối sau lưng Khắc
khi anh đi xa. Đầu Cường căng cứng nhưng nghi ngờ.

Anh có nên gặp ánh Minh để hỏi cho rõ không? Nhưng hỏi làm gì, anh đã
thấy tận mắt cô ngồi sau lưng Khắc. Thế vẫn chựa đủ Cường đá mạnh trái
mận rụng ra tận cuối sân. Ngay lúc dó anh nghe giọng chi Nghi.
– Nè Cường! Cường! Vào xem mẹ làm sao Cường vội trở vào nhà. Anh hốt
hoảng khi thấy mẹ nằm vật ra trên salon.
Xuân Nghị vừa lay vai bà vừa ré lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.