TRẬT TỰ ĐEN - Trang 636

Lúc Cái chuông kêu o o và ánh sáng của nó bừng lên, cô cứ mặc tình

cảm tuôn trào.

Có lẽ đó là điều thiếu vắng trong suốt đời cô, vì sao đàn ông cứ đến

với cô rồi lại ra đi, vì sao cô lại bỏ chạy. Vậy nên, không ai nhìn thấy
những gì có thể bị làm hại dễ dàng đến như vậy. Cô đã che giấu yếu thế của
mình đằng sau áo giáp nghề nghiệp và chuyện bỡn cợt mà thôi. Cô đã che
giấu trái tim mình. Rõ ràng cô đã cô đơn trên đỉnh núi cao mãi đến khi
Painter sảy chân rơi vào cuộc đời cô.

Không còn thế nữa.

Cô nâng đầu lên, chuyển người sang và hôn nhẹ lên môi Painter, thể

hiện hành động mà cô đã tìm cách che giấu.

Cô nhắm mắt lại khi những giây cuối cùng đếm ngược. Cô cởi mở hết

tâm can mình, cầu cho tương lai của người đàn ông này, mong cho anh
khỏe mạnh, tráng kiện, vẹn toàn, và phần lớn cầu nguyện cho mình có
nhiều thời gian được cùng anh.

Đó có phải là chức năng tối thượng của Cái chuông không nhỉ? Để mở

ra một đường thông lượng tử đến công cụ đo lượng tử vĩ đại này đang nằm
ở điểm cuối cùng của tiến hóa, một kết nối con người đến người thiết kế
cuối cùng.

Lisa biết cô phải làm gì. Cô để cái chất nhà khoa học vào bên trong, để

cái chất con người của chính mình thể hiện. Mục tiêu của cô nằm ngoài cả
lương tâm, nằm ngoài cả lời cầu nguyện.

Đơn giản đó là lòng tin.

Trong giây phút trong sáng đó, Cái chuông bật lên một ánh sáng chói

lòa, kết hợp họ với nhau, chuyển thực tại thành thế năng thuần túy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.