Nguyên Bình
Trẻ em cướp dâu
Chương 10
CHUYỆN ANH CHỊ TÔI
- Cháu chào chú ạ.
Lời chào bất ngờ làm tôi giật mình. Còn trố mắt ra nhìn khi thấy đứa cháu
ăn mặc đỏm dáng, tai lủng lẳng hai cái khuyên vàng. Nhà nó vốn nghèo
lắm kia mà, những thứ kia lấy ở đâu ra cho nó chưng diện. Bỗng đứa chau
nhìn tôi phá lên cười.
- Cháu xinh gái quá hay sao mà chú nhìn kỹ như thế!
Tôi đánh rơi quyển sách xuống nền nhà. Đứa cháu gái nhìn tôi nắc nẻ cười.
Tôi chưa biết nói gì thì nó đã bô bô:
- Bố cháu vừa mua nhà, mời chú chiều nay sang cúng thổ công và uống
rượu mừng vui với gia đình cháu.
Tôi chưa kịp nói gì thì nó đã chào ra về.
Cũng đã lâu anh em chú cháu tôi chưa gặp nhau, anh bận mải mốt kiếm
tiền, còn tôi cũng bận viết lách linh tinh.
Nhìn căn nhà mới của anh chị mới mua trị giá gần bằng mười năm lương
công chức của tôi mới thấy anh chị thật tháo vát, giỏi giang. Mới ngày nào
với hai bàn tay trắng anh chị dắt díu nhau lên vùng núi non biên giới này
làm ăn, nghèo đói rách rưới, khốn khó khổ cực, đã có lần tôi phải thốt lên:
"Không biết dưới gầm trời này có còn ai khổ hơn không?!". Vậy mà bây
giờ anh chị đã có nhà, có xe máy đi lại, không chỉ tôi mà nhiều người phải
thừa nhận anh chị quá giỏi giang. Từ ngày chị sinh được thằng cu, thoả ước
nguyện anh như khoẻ ra, không ngại vất vả khó khăn chăm chỉ buôn bán
chắt chiu từng đồng bạc lẻ. Chị quán xuyến việc nhà và dạy lũ con gái nghệ
thuật bán hàng (trước kia đã một thời chị làm mậu dịch viên). Lũ con gái
đứa nào cũng xinh xắn khéo ăn nói nên hàng chị luôn đắt khách mặc dù giá
bán có phần cao hơn người khác. Chi tiêu trong nhà hết sức dè sẻn không
hề thừa thãi phung phí. Mỗi người cố gắng một tí, ki cóp một tẹo anh chị đã
có được vốn liếng làm ăn kha khá. Những đứa trẻ, đứa nào cũng ngoan