TRẺ EM CƯỚP DÂU - Trang 27

ngoãn, gọn gàng sạch sẽ. Trong mâm cơm tôi hỏi chị:
- Cai quản sáu con vịt trời và một ông tướng cướp có khó không, chị?
Chị cười, nét cười đã tươi không nhăm nhúm méo mó như ngày anh chị
mới lên đây.
- Bình thường, đứa nào việc nấy tuỳ theo sức lực và khả năng.
Quay sang anh, tôi hỏi:
- Anh có cho đứa nào đi học không?
- Có. Ba đứa nhỏ. Ba đứa lớn phải ở nhà hộ mẹ bán hàng.
- Thế còn thằng út?
- Nó chưa đến tuổi mà. Riêng thằng này dù có phải bán cả gia sản tôi cũng
phải lo cho nó học đến nơi đến chốn. Lũ con gái chỉ cần chúng biết chữ,
biết tính toán là được.
- Sao anh lại phân biệt đối xử như vậy?
- Con gái là con người ta, lớn lên nó đi lấy chồng phục vụ nhà chồng chứ
mình chờ đợi mong ngóng gì.
Xem ra tư tưởng trọng nam khinh nữ trong anh chị vẫn còn nặng lắm, tôi
ngồi im, cái ăn trong miệng nhạt hẳn đi, rượu uống vào cứ thấy đầy lên cổ.
Đứa lớn của anh chị vừa buông bát đũa đã xin phép bố mẹ và tôi cho đi
chơi. Anh chị đồng ý. Nhìn nó ăn diện đỏm dáng, tôi hỏi chị:
- Đầu tư cho con gái nhiều thế chị không sợ thiệt à?
- Ối dào, - chị chép miệng. - Thiệt thòi một chút cũng phải chấp nhận chứ
biết làm thế nào được. Chỉ mong sao có đám rước mà gả quách đi cho nhẹ
nợ chứ không vài năm nữa ế chỏng ế chơ ra đấy thì khổ cả nó lẫn mình.
- Năm nay chúng nó bao nhiêu tuổi mà chị đã lo ế chồng?
- Con chị mười bảy, con em mười lăm. Mười chín hai mươi tuổi mà chưa
lấy được chồng là coi như ế chứ còn gì nữa. Con gái nó có thì, sau này già,
xấu xí có ma nó dòm à!...
Chị nói nghe mà xa xót. Chuyện lo con ế chồng ở tuổi hoa niên tưởng đã đi
vào cổ tích, bao chuyện đau lòng, bao nỗi bất hạnh xảy ra chỉ vì cưới nhanh
cưới tảo hôn không chỉ là chuyện nói rồi cất đi mà nó đã hiện hữu rất nhiều
trong cuộc đời này. Mong sao các cháu tôi đừg đứa nào rơi vào "vũng lầy
số phận" ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.