Nguyên Bình
Trẻ em cướp dâu
Chương 13
CÙNG NHAU ĐI... ĐẺ!
Nghe bạn bè nói chăm bà chửa khó lắm, tháng cuối cùng chăm không khéo
sẽ ảnh hưởng đến thai nhi và người mẹ, khó có thể chiều được bà chửa lúc
này, hơi tí là cáu, hơi tí là gắt,... và vẫn phải ngậm tăm, vẫn phải nhẫn nhục
lắng nghe, vẫn phải phục dịch... Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi đi đến quyết
định và đã mời được hai bà thông gia nội ngoại đến chăm con chăm cháu
để yên tâm chắc chắn rằng có các bà kinh nghiệm đầy mình thì không phải
lo gì nữa. Ấ y vậy mà...
Buổi sáng, tôi được giao ở nhà chăm sóc vợ một ngày để hai bà đi thăm dì
tôi bị ốm. Từ chối chắc là không được nên tôi vui vẻ nhận lời và nhủ thầm
trong bụng là chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Đang ăn cơm bỗng vợ tôi buông đũa, cái bụng hình như không ổn lắm nó
đang lên cơn đau. Sao không đợi đến ngày mai hẵng đau mà lại chọn đúng
lúc này thì chết người ta rồi còn gì.
Chẳng cần hỏi han thêm cho lắm chuyện tôi đưa luôn vợ đi bệnh viện. Đến
khoa sản thì vợ tôi không còn thấy đau nữa. Tôi thở phảo nhẹ nhõm định
đưa vợ về thì bác sĩ khuyên nên ở lại kiểm tra thai nhi để đề phòng bất chắc
có thể xảy ra. Tôi vui vẻ ngồi thư giãn chờ đợi vợ tôi đến lượt khám. Ngay
bên cạnh tôi có hai người đàn ông hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng bồn
chồn lo lắng nhìn vào phòng hộ sinh. Bên trong ấy đang vẳng ra tiếng
người phụ nữ đau đớn đang rên lên từng chặp. Chẳng cần hỏi thì tôi cũng
biết là họ đang đợi giây phút đứa con chào đời. Nhưng sao họ lại lo lắng
thái quá đến vậy? Con mắt tôi rất nhạy cảm với những việc bất thường nên
khi thấy hai người đàn ông này tôi không thể không tò mò được. Nhìn họ
đã thấy tức cười rồi, biết đâu có điều gì lý thú trogn chuyện này thì sao.
Bước đầu phải "tiếp cận đối tượng", tôi kéo tay anh chàng đứng gần:
- Này, lo lắng như vậy chẳng ích lợi gì đâu, tốt nhất là ngồi xuống đây và
chờ đợi.